- Vậy là mình làm ở đây gần được 6 tháng. Vẫn không bỏ được thói quen tự kỷ niệm trong ý nghĩ một cái gì đó theo kiểu 1 tuần, 1 tháng, 6 tháng và 1 năm… Mà thực ra, nhiều khi chẳng có gì khác biệt ở mỗi mốc thời gian đó cả. Có chăng là mình đang nghĩ về sự khác nhau của mẩu thời gian này và đoạn thời gian trước mà thôi. Các dự án trước của mình toàn Mr, nói chuyện bao giờ cũng vặn volume to hết cỡ. Cửa đóng rầm rầm. Mở cửa ra là nắng, là gió, là bụi bặm, là chỗ đào, chỗ đắp, là dang dở. Thỉnh thoảng có người đi qua chỗ mình ngồi và bảo: vui gì mà cười tươi thế, hoặc: sao trông cáu thế, hoặc: sao trông nhăn nhó thế… Cũng có lúc mình gọi người khác đến và bảo: có cái này buồn cười lắm ý, hoặc tôi đang cáu cái này quá…Em giai là cựu đồng nghiệp và là bạn không cũ khi biết chị chuyển qua chỗ mới thì bảo: “bà chuyển qua môi trường đó mà làm cho rồi. Cứ làm xây dựng mãi làm gì cho khổ”. Chắc em giai thấy chị cứ lúc cáu, lúc cười, mở cửa ra là nắng là gió là bụi bặm, nên nghĩ chị khổ nhỉ? Chị thì chẳng thấy khổ, nên đã định bảo em: cậu lại cứ đòi chia sẻ với chị cái nỗi khổ mà chị không có nghĩa là sao? Rồi lại thôi
Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2008
Những chuyện bình thường
Thứ Năm, 18 tháng 9, 2008
1+8=9
Ngày bé hay mong chờ những điều chưa có thật thành sự thật. Được thì mừng rỡ reo vui, không được thì tiu nghỉu buồn thiu. Một chút rồi thôi. Lại mong chờ, có lúc là mong chờ lại điều chưa thành sự thật, có lúc là mong chờ mới.
Sau này lớn, sau này khác. Có những lúc hy vọng những điều có thật đừng là như thế. Mong manh. Được hay không được thì đều ứa nước mắt. Được hay không được thì vẫn phải tiếp tục. Dù có lúc mệt nhoài…
Thứ Tư, 10 tháng 9, 2008
;-)
Đánh trống phất cờ…
Hồi chị học cấp 2, chị đi cái xe mini màu xanh nước biển. Khi lên cấp 3, chị sang tên cái xe đó cho em. Dạo đấy, em đã đen nhem nhẻm, chứ không phải đợi đến những ngày dài chạy nắng sau này mới đen. Để đạp được cái xe đó, bao giờ em cũng phải vẹo người bên này rồi sang bên kia. Đến cả bạn chị cũng nhớ em. Vì khi đi trên đường, ví dụ như ngày lễ 20-11 chẳng hạn, có chị chợt nghe: chị Th ơi, M này
. Ngoảnh sang, thấy thằng em chị V, da đen nhẻm, miệng rộng tới mang tai đang hớn hở đạp xe đạp.
Ngày em còn chập chững biết đi, bố mẹ đi làm, nhốt 3 chị em ở nhà. Nhà tập thể, phòng khách và bếp ngăn nhau bởi 2 cái cửa. Cửa đầu kia thì đã được cài chặt phía ngoài. Chị và C dẫn nhau vào bếp tìm đồ chơi, em thì đang ngủ trong phòng khách. Trời mùa đông, lạnh, gió thổi đánh ập cái cửa còn lại, chốt bị sập bên ngoài, chị và C bị kẹt lại trong bếp. Chẳng biết làm thế nào. Ở ngoài kia, em thức giấc, chắc chẳng thấy ai nên mếu máo khóc. Lúc đấy đã biết nói đâu. Cửa ngăn có một cái khe hở. Thế là em cứ đứng trước cánh cửa đó và khóc, còn chị thì cứ đứng bên kia bảo: M nín đi
. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, chị vớ được nồi cá cơm ở trên bếp. Thế là chị cứ đút từng con cá cơm qua khe cửa, em cứ thế mà ăn như chim và không khóc nữa, cho đến khi bố mẹ về và giải thoát cho cả 3 chị em . Em thì được một bữa uống nước vì ăn nhiều cá, mặn quá
.
Đợt đó, còn được bà cho 1 con gà. Mẹ nhốt tạm con gà trong nhà tắm. Bố mẹ đi làm, 3 chị em đang chơi trong nhà thì con gà trống nhảy ra phòng khách. Con gà trống ở ngoài đường thì chỉ là con gà trống. Nhưng lúc ấy, bố mẹ đi làm, với 3 đứa trẻ bị nhốt thì con gà trống là con khủng long. C ngồi nguyên chỗ C, chị và em ngồi một chỗ, em thì mếu máo. Bố mẹ đi làm về, mở cửa ra, thấy gà trống và 3 chị em đang nhìn nhau
.
Lớn lên chút nữa, em nói nhiều hơn, lúc nào cũng xưng tên, M thế này, M thế kia. Đợt chị cắt amidan, vừa về nhà, đang nằm trong buồng tối om thì nghe tiếng chân em đi chơi về, chạy thình thịch. Em ngó cổ vào màn, rồi hỏi: chị có đau không? Sau này, chị quên nhiều chuyện. Trừ những câu nói như vậy.
Mới đó mà vèo vèo bao nhiêu năm. Em cứ thoăn thoắt trong ngày của chị. Lúc thì đi thang máy từ tầng 2 lên tầng 5 rồi chạy bộ xuống tầng 2, rồi lại đi thang máy lên tầng 5 khiến chú bảo vệ khách sạn trợn trừng mắt. Lúc thì chiến đấu với bác lái xe để chị ngồi lại trên xe khi đi ngang phà
…Nhanh thật đấy. Tưởng như những ngày 3 chị em chơi trò cụng đầu vừa mới đây thôi. Giờ thì chị lại thành người còi nhất, chơi bây giờ, chắc chị thua. Nói tóm lại, là em đã lớn, sau C
. Và sắp tới là một ngày mới của em. Có lẽ vì em cách chị nhiều năm hơn C. Có lẽ vì em là út. Nên vẫn thấy là lạ khi em bước vào ngày mới đó. Là ngày mới của em. Chỉ có những mong muốn của chị dành cho em và C là vẫn cũ…
Thứ Hai, 8 tháng 9, 2008
Thực ra, là chỉ muốn im lặng
Đáng ra là ngày bình thường. Mở mắt ra tớ thấy trời mưa. Chẳng sao, trời mưa thì tớ ở nhà. Nghe nhạc cũ và chơi với bé con hàng xóm 4 tuổi. Tớ thấy ngày giản dị như cách nói chuyện của bé con và là ngày của tớ khi nghe những bản nhạc cũ.
Vậy nhưng tớ bước ra khỏi nhà. Đi tới phòng tập. Nghe vài câu chuyện. Và tớ thấy lạ.
Tớ lạ cho tớ khi xem việc đi tập như là một chuyện tự nhiên nó như vậy. Thậm chí tớ còn tự cười một mình về chuyện này. Đã hết những tò mò với một cái gì đó mới mẻ buổi ban đầu như nhiều chuyện. Giờ tớ đã có thể nói là tớ thích những buổi tập đó, ít nhất là đến bây giờ. Tớ thích cảm giác bình yên sau buổi tập, và ý nghĩ là mình sẽ quay lại.
Tớ lạ cho câu chuyện ban chiều tớ lắng nghe. Thấy hóa ra không phải cứ đi một quãng đường dài thì người ta sẽ biết được đâu là giá trị mình cần tìm. Là giá trị mình cần tìm chứ không phải là thứ giá trị mà người khác bảo mình cần tìm.
Tớ lạ cho câu chuyện của ấy, dù tớ chẳng hề ngạc nhiên. Và tớ lạ cho tớ vì sao tớ không còn ngạc nhiên nữa, và cũng lạ cho ấy vì sao ấy lại vẫn còn ngạc nhiên đến thế.
Nói vậy chứ. Buồn nhỉ. Nhưng dù sao, nên mừng là mình vẫn còn có lúc dừng lại trước những chuyện đó, chứ không đi ngang qua. Còn bảo rằng nó sẽ khiến tớ mất đi điều gì đó, thì không. Đã quá đủ những ngày tháng thờ ơ, tẻ ngắt chỉ vì những điều như thế. Nên tớ quý những ngày còn lại biết bao nhiêu…
Thứ Tư, 3 tháng 9, 2008
Nhớ
Nhớ
Thấy thiếu
Là tại vì mình không quan tâm
Là tại vì mình không biết gìn giữ những điều mình có
Là tại vì mình...
Một năm tám tháng
Gắn bó
Có lúc đã rời xa nhau
Có lúc đã mừng vui vì tìm lại được nhau
Mất thật rồi
Mất rồi mới nhận ra là đã mất
Không biết mất từ lúc nào
Không biết đánh mất ở đâu
Sẽ phải tìm một cái khác để thay thế
Để phù hợp
Để yêu quý
Ôi, cái Nhẫn của tớ
Buồn thật ấy chứ
Thứ Hai, 1 tháng 9, 2008
Never say never
Anh đi đấy anh về đâu
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm…
Thế mình đi chậm như rùa, đi nhanh như ngựa hay đi ngang như cua? Mình đi xe bus, đúng kiểu đi ngày xưa nhé. Nhưng giá xe tăng lên gấp đôi rồi. Mình ở đúng phòng ngày xưa vẫn ở. Một loạt cờ các nước em dán lên tường cách đây 3 năm vẫn còn nguyên nhé. Nhưng cô An vác mất tủ lạnh đi rồi, nên mấy cái kem mua về thành xúp mất thôi. Mình ăn đúng những quán quen ngày xưa nhé, nhưng đường đi ra bè HS giờ đã là cầu gỗ chứ không phải xuồng máy nữa. Mình bắt nạt đúng đứa ngày xưa nhé. Nhưng giờ nó bớt hiền hơn rồi. tuy nhiên vẫn được rót một thìa café lên đầu nó. Mình ghép nệm đúng kiểu ngày xưa nhé, nhưng nửa đêm em mở mắt ra có đứa đang lồm cồm trên sàn bảo em: em vừa rơi xuống đất. Có những cái khác, có những cái không khác. Nhưng sao ở mãi mà quay lại vẫn chẳng chán gì nhỉ? Em chỉ tiếc một điều, hóa ra có cầu mình đi sang HG khó khăn hơn. Ngày xưa chỉ cần 15’ đi phà, thẳng tắp. Giờ lòng vòng đường dẫn cầu chính, làm em chóng hết cả mặt.
Em up lên đây vài cái ảnh. Xin lỗi hai chị và một em. Up xong ảnh ngớ ngẩn, định chuyển sang ảnh không ngớ ngẩn thì em mệt quá. Đợi đến đợt đi tiếp, em làm thư ký standard nha.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)