Thương chim quyên nức nở, thương
con cá rô trên đồng…
Cũng chẳng phải tự nhiên mà mình
nhớ trời ướt mưa, 3 chị em phóng trên 3 chiếc xe ôm, rong ruổi giữa đất Cà Màu
đi thăm vườn chim trong khi thiên hạ đang tránh xa những thứ gọi là gia cầm vì
sợ cúm H5N1 đâu.
Kỷ niệm thì nhiều, nhưng đôi khi
cũng cần có ai hay cái gì đó “lúc lắc”J. Mình nhớ, hồi bé, đọc “Đất rừng Phương
Nam”. Lúc đó, cũng chẳng biết đâu là Miền Tây, đâu là Miền Đông, và đâu không
phải là Miền Tây hay Miền Đông, chỉ thấy thích vậy thôi, trong mường tượng của
mình bao giờ cũng là một vùng đất bao la, có tràm, có trăn, có những con người
râu ria xồm xoàm dũng cảm, có những thứ ở thành phố hay nông thôn quanh mình
không có. Đến khi quanh mình không chỉ là “bé lên ba” hay “be bé bồng bông”…
thì lại sinh ra thêm “cái tính” thích nghe cải lương và những thứ gần gần như thếJ.
Từ ngày ấy, cứ nghĩ, lớn lên, mình sẽ đi vào vùng đất phương nam đó, vì chắc là
thích lắmJ.