Đáng ra có thể sẽ đi đâu vào đợt này. Nhưng lại thế này đây. Vậy là chỉ còn 2/3 2008 nữa thôi. Vào blog của 1 người không quen, thấy người ta vừa đi leo Phan về. Nhớ ra, cách đây 1/3 năm mình cũng rậm rịch leo Phan. Và mọi sự ẩm ương trong thế giới ảo bắt đầu từ ngày ấy, từ ngày quyết định post cảm xúc leo Phan lên mạng.
Ngày xưa, mình không khoái lắm chuyện chat ở trên mạng. Thỉnh thoảng chat với một vài người bạn, nói dăm ba câu thôi. Thích gọi điện thoại hơn, thích được nghe thấy giọng nói. Đợt đầu cũng không quen gửi email cho bạn, thích viết thư tay hơn. Sau thì cũng quen dần, cũng như quen dần nhiều thứ. Nhưng nói chuyện với người lạ trên mạng thì chưa bao giờ, cũng không hề quan tâm tới thế giới trên mạng. Blog làm từ lâu, có post vài cái ảnh lên rồi để đấy, cũng chỉ vài lần ghé vào blog của người khác một chút, nhìn chứ không đọc. Bình thường, cũng không viết nhật ký, hồi học sinh nhiều chuyện còn tươi mới, dễ bị động chạm, cũng không hề viết nhật ký. Lúc nào có gì gọi là “quá”, có thể viết vào một tờ giấy. Sau đấy 1, 2 ngày, mở tờ giấy đó ra đọc, rồi xé nó đi… Có những lần xé giấy, đến giờ vẫn nhớ, còn lại cũng quên nhiều nhiều…để xé những lần mới
Lúc leo Phan về, nghĩ thế nào, ngồi viết 1 chút. Viết xong thì nghĩ, hay là mình đưa lên blog. Thế là đưa lên blog. Có một buổi chiều rảnh rỗi, về đến nhà lại không có chìa khóa để vào nhà, cũng chẳng muốn đi đâu nữa, cũng chẳng muốn phá khóa (tiếc cái khóa
), đành ra hàng net ngồi. Chui vào blog của mình, rồi lân la sang những blog khác, nhìn thấy cái blog của một người biết mà không quen, thấy cái theme hay hay (bây giờ không còn dùng cái theme hay hay ấy nữa, chán), thấy tò mò, vậy là đọc. Đọc cái blog ấy cũng nhanh, vì nó giản dị. Chắc là nếu không giản dị thì mình đã không dừng lại. Nó vừa buồn cười nhưng lại không buồn cười. Nếu như chỉ buồn cười thôi, chắc là mình đã không đọc hết. Nói tóm lại, hôm đó mình vào 1 cái blog và đọc hết. Chẳng hiểu vì cái bản thân cái blog, hay vì không có chìa khóa. Chuyện chỉ có vậy, rồi thôi.
Chỉ vì một chuyện tình cờ, mình bắt đầu chat với người không quen mà mình đọc blog đó. Lúc đấy, mình không biết, bằng cách đó, mình đã đặt một chân ra ngoài thế giới thực, đó là thế giới ảo, nơi mà trước đây, mình không hề hứng thú. Chẳng hiểu thế nào, từ 1 câu nói vớ vẩn, mình nhớ ra 1 chuyến đi hồi xa lắc, vậy là thêm 1 cái entry có chứa chút tâm trạng được post lên mạng. Đợt đó, ban ngày rảnh, buổi tối cũng rảnh. Sao lại trớ trêu thế không biết. Đợt trước, ban ngày bận, tối về còn bận hơn. Thế là mình đặt một chân vào thế giới ảo. Định ngó một tý, rồi đi, ai dè lại mắc tật la cà, nhảy lò cò trong đó
Những cuộc nói chuyện với người không quen dần dần trở thành như lẽ ra nó phải vậy. Có thể, đối với họ là bình thường, họ đã quen với kiểu đó, với mình thì không. Có lúc mình tự hỏi, có thể với ai họ cũng như vậy, cũng có thể nói những câu chuyện đấy? Chuyện đó thực ra không quan trọng lắm. Quan trọng là mình, mình không hiểu sao đã lắng nghe những câu chuyện đó một cách tự nhiên, và mình cũng đã kể một vài câu chuyện của mình một cách rất tự nhiên, trong đó, có chuyện mình chưa từng kể với ai, thậm chí đã từng nghĩ sẽ chỉ giữ cho riêng mình… Mình đã đặt câu hỏi cho chuyện này. Chuyện tự nhiên mình lại cởi mở với một người không quen. Đấy gọi là sự an toàn ở trong thế giới ảo? Nhưng trong thế giới ảo có nhiều người cơ mà? hay là sự đồng cảm? Hoặc là sự đồng cảm trong thế giới ảoJ. Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, những điều mình nói luôn là thật, là không hề suy tính về việc nên hay không nên. Chỉ là thích nói, thì nói vậy thôi. Và khôi hài, những lúc buồn cười, cũng cảm thấy như bên kia đang cười, những lúc không buồn cười, cũng cảm thấy bên kia dường như không buồn cười…Trí tưởng tượng của mình gàn dở quá đi thôi. Biết đâu những lúc mình không buồn cười, hắn lại đang nhăn nhở ấy chứ
Mình chưa bao giờ muốn gặp người không quen đó. Sau này, càng không hề muốn đối diện. Đôi khi mình nghĩ nếu chẳng may mà đối diện nhau, mình sẽ nói gì? Chắc chẳng biết nói gì, vì có quen nhau đâu. Và sau đấy, chắc là chẳng bao giờ nói chuyện như vậy nữa. Xét cho cùng, việc mình không muốn đối diện phải chăng là vì sợ sẽ không còn có những cuộc nói chuyện như đang diễn ra trong thế giới ảo nữa?
Có lúc mình đã thử tìm sự gắn kết giữa hai thế giới với nhau. Không phải giữa người đó ngoài đời và trên mạng. Mà là gắn kết cảm giác của mình. Khi thử đứng từ xa, nhìn người đó ở ngoài đời và cảm giác khi nhìn thấy người đó ở trên mạng. Mình không hề gắn kết được 2 cảm giác đó với nhau. Một cảm giác bình thường và 1 cảm giác không bình thường. Một cảm giác xa lạ và một cảm giác thân thuộc. Mình không hề gắn kết được. Bạn mình bảo đấy là ảnh hưởng của thế giới ảo.
Mình nhớ có 1 lần mình đã nổi giận với thế giới ảo đó. Nổi giận vì câu chuyện mà người đó kể, tưởng là mình nghe đã quen, vậy mà hóa ra quen quá lại trở thành bực bội. Mình đã nói một vài điều có vẻ to tát, nghiêm trọng, như để chấm dứt những câu chuyện kiểu đó. Nhấn nút send đi rồi, mà cảm thấy như mình vừa mất đi một cái gì đó. Thế giới ảo là không có thật, nhưng cảm giác giận dữ và cảm giác như mất đi một cái gì đó của mình là có thật.
Đến giờ thì, không cần phải đối diện nhau, cũng không còn nói những câu chuyện như thế nữa. Chắc thế giới ảo lại đang loay hoay với thế giới thực phong phú của mìnhJ. Nhưng điều mình mong muốn khi nhấn nút send là chân thành. Và mình đôi khi không phải là kẻ chỉ biết nghe chuyện của người khác nhưng khi được hỏi mình như thế nào lại im thin thít như một con cá. Không phải vì mình ích kỷ, chỉ thích những câu chuyện một chiều. Đơn giản, mình đọc thấy mình từ phía bên kia, cảm thấy đồng cảm, và không muốn nói gì thêm gì nữa. Sự im lặng đôi khi cũng có âm thanh chứ.
Ừ thì là thế giới ảo. Hàng ngày, mình làm những việc thực trong thế giới thực, chạy theo những điều có thực, gặp gỡ những con người thực, sao lại có lúc mong muốn được kể những điều mình quan tâm (tất nhiên là cũng thực) với một con người ảo? Và vô tình, mình cũng trở thành 1 nhân vật trong thế giới ảo của người ta?
Dẫu sao, khi quyết định từ biệt thế giới ảo này cũng thực lòng cám ơn vì đã gõ được vào những điều rất thật. Và tự thấy, mong muốn có thêm một người bạn như thế trong thế giới thực, để mình lắng nghe và được lắng nghe từ những điều vớ vẩn trở đi, không hề là 1 chuyện vớ vẩn tý nào…
Máy tính có lúc hỏng, mạng thì có lúc down. Khoa học công nghệ tưởng là để hỗ trợ con người, hóa ra lại ngăn trở con người. Biết rằng cũng tại con người thôi, nhưng để không còn phụ thuộc vào nó nữa, mình quyết định rút chân ra khỏi thế giới này. Tạm biệt.