Ấy có hay băng qua đường không? Chiều nay tớ lại vừa băng qua đường đấy. Nghe có vẻ xa xỉ và ngớ ngẩn nhỉ. Nhưng chắc tại vì tự nhiên tớ thấy vui vui, muốn đi bộ mua vài cuốn sách. Mà Hà Nội thì đang đẹp thế. Quanh chỗ tớ làm, cây cao và xanh. Có những đoạn, lá vàng xanh phủ kín nền gạch đỏ. Trời lúc mưa lúc nắng; đường phố lúc ẩm ướt lúc khô tênh. Nhưng không khí thì trong lành quá đỗi. Lững thững một đoạn nữa thì gặp đấy hoa loa kèn. Tháng tư mà. Những búp hoa trắng xanh, cùng nhau ngó lơ về một phía (chẳng giống lắm đâu, nhưng làm tớ nghĩ đến lũ vịt giời ở bến sông, ít khi mà mỗi con nhìn về một hướngJ). Thi thoảng, vài chiếc xe cũ, đạp chầm chậm hoặc đứng yên, chở đầy màu sắc, những đỏ cam vàng, cà rốt của hồng lá. Tự nhiên tớ thấy nhớ thế. Nhớ cái cảm giác dừng lại ở một chiếc xe nào đó, không phải vì hoa ở đó đẹp hơn hoa ở xe khác, mà chỉ vì dừng đúng tại đấy thôi, sẽ mua một bó, chọn màu này lại thấy tiếc màu kia. Rồi bảo chị bán hàng gói lại cho, bọc bằng giấy báo chứ không phải bóng kính hay giấy nến, và buộc bằng lạt giang, chứ không phải ruybăng. Vào đến nhà một đứa bạn nào đấy, có thể là nhà ấy, bảo: hoa này, đẹp không, bình đâu? Đấy là hoa hồng. Nếu là hoa loa kèn (được mua nhanh hơn vì không cần phải gì gì về màu sắc), lại có thể sẽ bảo: bỏ nhụy thì bền hơn, nhưng không thơm. Chắc là để nhụy nhỉJ.
Đã nhiều năm trôi qua. Sau giờ làm, mặc dù mình không vội vã vì những điều mọi người nghĩ mình phải thế, nhưng mình cũng vội vã vì những việc của mình và cả những thứ có vẻ như là không phải của mình. Và cũng khá lâu rồi kể từ những ngày hay đi bộ ở BC và SG, chiều nay tớ lại băng ngang đường. Và tớ gặp lại mình khi đứng chờ đèn đỏ ở vạch vôi trắng. Lúc tớ đặt được chân lên vỉa hè bên kia, thì cả đoàn xe cũng tràn qua vạch vôi trắng. Chắc là không có gì gọi là "chậm" ở trong đó, vào cái giờ tan tầm ở một thành phố như Hà Nội đâu nhỉ, nhưng tớ thấy bình yên vô cùngJ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét