Trời tự nhiên trở rét. Vậy mà cách đây mấy hôm mình đã cất hết áo rét, nghĩ vậy là hết mùa đông thật rồi. Công việc ở VP đang bận dần lên. Có việc cần phải viết thư cho Bác OB, lúc viết tự nhiên nghĩ cũng lâu rồi mình chẳng viết thư cho bác ấy gì cả, mà cũng không thấy bác ấy viết gì cho mình. Và mình thực sự ngạc nhiên, khi quay lại inbox, có một cái thư của bác ấy đã in đậm ở đó, có thể, nó đến vào lúc mình nhấn nút send gửi thư cho bác ấy. Bức thư kèm 1 cái ảnh hoa anh đào và những lời nói giản dị, như bác ấy. Mình cũng phải nhờ cả TK nữa, và mình cũng viết thư cho TK. Tối về đến nhà, lại phải mở máy lên luôn để kiểm tra xem mấy chuyện đó thế nào. Bác OB đã trả lời, nội dung chẳng làm mình ngạc nhiên gì cả, bác ấy vẫn thế, và mình luôn thấy vui vì sự giản dị đó. Điện thoại reo, TK gọi điện. Bất ngờ chứ. Mình nghĩ TK chắc sẽ trả lời mail thôiJ. Đang luyên thuyên thì thấy máy có tín hiệu của cuộc gọi mới. Dừng nói chuyện với TK, số máy vẫn còn đó, dài ngoằng. Mình bấm nút chọn. Đầu bên kia là một giọng ấm áp: Ms Vinh. Nghe thật gần, là bác ấy. Bao giờ bác ấy cũng quên một cái gì đấy, nhưng đối với mình, bác ấy là người không hề đãng trí chút nào…
Mình hâm thật. Mình từng rất thích đội mũ bảo hiểm. Thỉnh thoảng, vào chiều thứ 7, trước khi về Hà Nội, thường là rảnh, mình thấy sao mà chán thế. Bác ấy đi qua, bảo: sleepy? do you want to go to the site with me? Đúng là mình sleepy thật, mình chẳng hiểu sao mình lại thích thú với cái việc đấy như thế. Sẽ gọi H toáng lên, “lấy cho em cái mũ bảo hiểm, đổi giày cho em, hôm nay em đi dép xỏ ngón, giờ em phải ra công trường:D”. Ai PHẢI ra công trường ở đây thế không biếtJ. Một đứa thư ký, gầy còm, đứng ở công trường, bụi bặm, lổn nhổn xung quanh là sắt thép gỗ vụn, háo hức với mọi thứ, tưởng như mình cũng xây nên cái cầu ấy vậyJ. Có một buổi chiều, công trường vắng hoe, bác ấy và mình đứng nhìn cái cầu đã gần nối nhịp. Bác ấy bảo, sau đó sẽ căng cáp, những sợi cáp đó có sức mạnh rất lớn, chúng níu giữ cái cầu. Mình đã ô a, bảo: vậy mà cháu cứ tưởng là nó dùng để trang trí chứ, làm cho cái cầu đẹp hơn. Bác ấy cười, chậm rãi bảo, như bảo với chính bác ấy vậy: not for decoration; every material has its meaning.
Nghĩ về BC, đôi khi mình bật cười vì cách diễn đạt của bác ấy. Quá ngắn gọn, quá đơn giản, ở công trường có 1 việc như thế này, tttttttt; tôi cần làm 1 cái thư như thế này tttttt, bảo thầu phụ phải làm như thế này ttttt. Đến mình cũng cảm thấy ngạc nhiên vì sao mình có thể hiểu được mấy cái ttttt của bác ấy nhanh như thế, và mình luôn thích viết những cái thư được hiểu từ mấy cái tttt đó:D.
Hay thật, BC có nhiều chuyện, chuyện nào cũng có vẻ như rất đơn giản. Bác ấy, chị H, chị O, O béo. Có đứa cầm kính ném vèo qua cửa sổ. Có đứa khóc váng lên trong đêm. Có đứa tháo răng ra xem. Có đứa nằm như 1 vòng cung. Có đứa sợ béo không ăn cơm nhưng ôm hộp ruốc rích rắc từ chiều cho đến tối khuya.
Để rồi tản ra, giờ chẳng còn ai gần ai, nhưng bao giờ cũng như rất gần theo cái cách đơn giản như nó từng như vậy qua những cú điện thoại chẳng nhân dịp gì, qua những tiếng “cộc cộc” cùa người này gõ vào người kia chẳng nhân dịp gì… Để khi nghĩ về BC, như hôm nay chẳng hạn, sau khi đứng cạnh bụi sen cạn của H để nghe điện của Bác OB, nhìn cái USB chị O dùng để gửi cho cái phần mềm đọc truyện lăn lóc trên bàn, và nhìn thằng con nhà O trên webcam…, mình lại thấy nhớ vô cùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét