Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2011

những vòm lá xanh

Chị bạn đi ăn trưa cùng hỏi tôi: em nghĩ một năm mình có bao nhiêu ngày thời tiết như thế này. Tôi không tính được, chỉ biết là nó không dài, và cách chị hỏi làm tôi sợ có thể ngay ngày mai nó sẽ hết, những dịu nhẹ thênh thang này. Nhưng những nỗi sợ của tôi nhiều khi chỉ là để sợ mà thôi. Lúc bay vào Sài Gòn, tôi quên biệt mùa thu ngắn ngủi của Hà Nội. Cả những lúc đi đầu trần trong nắng, tôi cũng không nghĩ đến có một mùa thu dịu nhẹ đang ở đầu kia chỉ sau chưa đầy 2 giờ bay. Thế nên, khi ngồi trong taxi mở cửa sổ, chạy về nhà vào lúc nửa đêm, hương hoa sữa xộc vào mũi, tôi mới lại nhớ ra rằng đang là thu, và nghĩ hình như năm nay mình đã bỏ lỡ mất những sáng tinh mơ được nhìn thấy những chuỗi hoa trắng xanh của mấy cái cây mà tôi gọi là dâu gia còn người ta gọi là cây gì thì tôi không biết.

Tôi những tính dẫu đi với bạn Cốc thì tôi vẫn phải tìm được một khoảng trống thời gian để chạy ra đầu phố Lý Tự Trọng và chụp một tấm hình của dãy nhà cũ kỹ xộc xệch, nơi tôi từng làm việc. Nhưng rồi chẳng có lúc nào. Và tôi nghĩ mình sẽ trở lại, và sẽ đi qua nơi đó. Đôi lúc tôi có một nỗi lo lắng mơ hồ ích kỷ rằng người ta sẽ phá dỡ nó đi, và thay vào đó là một tòa cao ốc mới, hiện đại, và Sài Gòn của tôi biến mất, chỉ còn lại Sài Gòn của của gần 2 giờ bay từ Hà Nội.

Tôi bắt đầu tập cho mình một số thói quen mới, tôi xếp thêm 2-3 cái váy vào túi đồ đi chơi. Thường trong các chuyến đi, đồ của tôi chủ yếu là quần ngố lắm túi và áo không nhăn rộng thùng thình. Tôi bỏ lại cái túi bé xíu mà nhiều ngăn rất hợp với các chuyến đi bụi của tôi, để xách lấy cái túi màu cam dù thích nhưng trước đây chả bao giờ tôi ngó tới trong cách chuyến đi. Chỉ đến lúc nhìn thấy đôi giày vải đã được giặt sạch bong xếp nơi góc tủ, tôi mới thấy những tháng ngày của mình bắt đầu xa lơ xa lắc, thôi thì cứ nghĩ là tạm thời mình dừng lại, cho một kế hoạch khác… với những chuyến đi bằng giày búp bê, và xắc đeo lí lắc, cũng chỉ để sau này được mang lại túi bé nhiều ngăn và giày vải thô ráp mà thôiJ. Nghe như là tự mình dụ dỗ mình vậy, nhưng tôi tự thấy mình quả thực là không ngăn nắp. Tôi có thể sắp xếp được một đống thứ vào cái túi vải dù bé xíu của tôi trong những chuyến đi bụi, ngăn là bản đồ, ngăn là thông tin, ngăn là tiền, ngăn là thẻ ATM, ngăn là lược là dây buộc tóc, ngăn là dầu cao, là tấm băng vết thương, cả kem dưỡng môi, rồi điện thoại, máy ảnh, tất cả có thể rút ra được bất cứ lúc nào từ cái túi bé xíu treo nơi cổ. Nhưng ngoài cái túi ấy ra, tôi thấy mình hỗn loạn những lo lắng, vui mừng, tiếc nuối rồi hồi hộp, nhớ quên lẫn lộn, chả đâu vào đâu. Nên cũng hơi ngờ vực mình, chả hiểu đi chơi bằng giày búp bê và xắc đeo lý lắc, có làm tôi bớt hâm được không dù chỉ trong một khoảng thời gian không phải là mãi mãiJ.

Nhưng thôi, giờ phải đi ngủ sớm, để mai còn dậy đi bộ từ nhà Dưa Hấu sang nhà Cốc. Đây cũng là một thói quen mới của tôi, ít nhất có thể giúp tôi thấy rằng bố và mẹ tôi rất đúng khi thi thoảng lại nói trong nhà phải có cây xanh và mình phải luôn vận động:D.

Tấm ảnh này tôi chụp hôm ở SG, tôi gọi nó là tấm “Sài Gòn bị ướt”. Bảo tôi thích tấm hình thì không đúng, thực ra nó làm tôi khó chịu, tôi chỉ muốn cầm một tấm vải mềm, và lau sạch những vệt nước và tấm màn mờ mờ bao bọc nó, để có thể lộ ra một thành phố sáng bừng rạng rỡ, vì tôi vẫn luôn gọi Sài Gòn là Thành phố trên cốc sau khi đọc truyện ngắn có tên này của Phan Hồn Nhiên