Thứ Tư, 29 tháng 10, 2008

La cà

La cà … trong những ngày đã qua.

Vì khi dắt xe ra khỏi văn phòng, thấy trời đất cứ ảm đảm thế nào ấy. Chố làm việc kín bưng, cả ngày không thấy nắng và nghe thấy tiếng xe. Ngoài sảnh lễ tân là một bình màu trắng cắm đầy loa kèn trắng. Cô lễ tân thì già, U60 hay sao ấy. Vậy là hôm nay ở ngoài đường và trong văn phòng chẳng có gì khác biệt. Tự nhiên thèm môt cái gì thật cay và bốc khói. Vậy là nhớ tới nồi lẩu ghẹ măng chua cay xè khói nghi ngút ở đường Hàm Nghi, mà trước đó đã phải ngồi phồng má… vì món bánh khọt cuốn lá cải rồi. Hôm vừa rồi, L bảo quán đó đã chuyển đi đâu đó rồi, chị mà vào là không còn ở đó nữa. Bây giờ cái gì cũng chuyển nhỉ. Nên muốn tìm đến đâu thì cũng chắc gì đã còn ở đó nữa. Nên lúc chiều nghe chị H kể chuyện có em bị giựt túi xách, mình vừa gõ máy vừa nghĩ lan man, trong SG còn giựt đồ nhiều hơn, rồi nhớ SG, nghĩ thế nào cũng phải vào lại, nhưng nhỡ mà L không còn ở cái nhà đó nữa thì chán thật. Mình chỉ muốn bước lại vào cái nhà đó, cũng muốn trèo lên cái cầu thang cũ kỹ ở tòa nhà nơi đường Lý Tự Trọng, dưới tầng trệt không biết người ta có bày bán tranh nữa không nhỉ?

Vì lại bị đau răng. Mỗi lần chịu cái cảm giác âm ỉ này lại nhớ tới nhân vật nữ (quên mất tên rồi) trong Coxhia Lùn. Cô này mỗi lần ăn chocolate lại cứ thấy buồn buồn như bị đau răng. Chẳng hiểu đầu óc mình có vấn đề gì không nữa. Cuốn sách này đọc hồi năm lớp 5, cùng với cuốn Timua và đồng đội. Sau này, vì thích, thỉnh thoảng lại lôi ra đọc lại. Đến giờ vẫn nhớ rõ hai cuốn sách đấy. Nhớ cuốn đấy lại la cà sang cuốn Chó Hoang Đingô, rồi nhớ cậu bé Finca. Hôm trước ở hiệu sách, định mua lại cuốn Chó Hoang Đingô nhưng thấy sách in chán quá nên thôi. Nhưng chắc sẽ mua lại, tuy nhiên cuốn Coxchia Lùn thì từ ngày đấy đến giờ chẳng nhìn thấy ở đâu cả.

Vì nhớ ra là cuối tháng, chắc là có vầng trăng cổ nhạc. Mà có thật. Vậy là lại nằm xem vầng trăng cổ nhạc. Nhìn cảnh tuồng cổ có hoàng hậu Thượng Dương lại nhớ cảnh đại ca dắt mình ra rạp 12-9 xem Tô Hiến Thành xử án. Đến đoạn Kim Tử Long ca lại nhớ cảnh HT giao cho mình ra hàng băng đĩa phải thuê đúng cái băng nào có Kim Tử Long đóng. May mà đó là cảnh cuối, không thì chẳng hiểu mình còn la cà đến đâu nữa.

Vì nhớ ra là lâu lâu rồi thì phải. La cà qua blog của Giày Đỏ xem có thơ của NPV không. Có thơ mới thật. Vẫn thích thơ của bạn này. Vì thích những cái nắm chặt tay, những cung bậc cảm xúc quá đậm, những mâu thuẫn giữa bình yên và bão tố, những hạnh phúc nhọc nhằn mới có được, những chờ đợi… Vẫn biết để đổi lấy những hình ảnh đó phải có những đắng cay từ trước. Nhưng mà bài thơ mới này với cả bài chỉ có nói về điều đó và câu hỏi kết bài cũng chỉ về điều đó, nên mình sẽ chờ một bài thơ khác có nhiều hơn những điều đã qua vậy…

Ngày nối ngày, tuần tới tuần. Hôm nay là mồng 1 âm mà lúc trưa mình lê la trên phố ăn mắm tôm và la cà thế này thì cả tháng sẽ nguy mất thôi. Đường phố ảm đảm, đầu óc chùng chình. Chỉ muốn hét lên một tiếng thật to thôi.




Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2008

Mắt em huyền trong gió:-)

Hôm thứ Sáu là UN day, được nghỉ làm từ lúc 3h chiều. Những việc vẫn chạy loăng quăng trong đầu hơn tuần qua cũng đã kéo cho vào đường ray tự vạch rồi. Em trong VP bảo, em đang đọc Suối Nguồn rồi, thấy thích chị ạh. Vậy là nhớ ra một việc. Đợt trước đọc cuốn này là đọc sách mượn, muốn mua về cất thì các hiệu sách đều bảo là hết rồi. Vậy là chạy ra Nguyễn Xí, lôi được cuốn Suối Nguồn về. Hà nội lúc đó thật hay. Mát dịu, giá mà không đội mũ bảo hiểm có phải thích hơn không. Chỉ hơi mất hứng một tẹo khi bạn S xem sách và phát hiện ra mình mua phải sách đểu. Nhớ ra bài thơ này, chẳng nhớ đầu đề, về search đại một câu trên net vậy mà ra. Thực ra thì cũng lâu thật là lâu rồi, có cầm gì run trên tay đâu. Nhưng mà đang thấy mọi thứ thật dịu nhẹ. Đã thế, chiều này bước từ đường vào nhà, thấy khung kính phòng mình được dán giấy tráng kính đầy trăng và sao. Là đại ca già ra chơi, tự động ngây thơ hóa phòng mình. Kể ra, dán giấy tráng kính thế này cũng hay hay nhỉ.

Em ơi mùa lá bay
Tiếng chim trong trời vắng
Gọi những chiều mênh mang
Ngày về không có nắng
Biết ai thầm nhớ mong
Khi đàn chim bay đến
Kêu trong mùa lá bay
Lớp học vừa tan hết
Bạn bè tay chia tay

Em đếm từng ô cửa
Nét mờ phai những ngày
Khép lại thời thơ nhỏ
Nghe buồn trong xa xôi

Lòng buồn sương phủ trắng
Những chiều hoang lưng đồi
Tóc em giờ xanh quá
Bàn tay năm ngón mềm

Mắt em huyền trong gió
Ngất ngây mùa hoa sim
Bây giờ chim đã đến
Kêu trong mùa lá bay

Gió vương xào xạc lá
Tiếng dần xa những ngày
Cuốn vở nào năm cũ
Em cầm run trên tay.

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2008

1+9=10

Đứng trên tầng 4 tòa nhà nhìn xuống đường qua vạt kính mờ, thấy đoạn phố này dường như vẫn vậy, so với 5 năm rưỡi đổ về trước. 5 năm rưỡi đổ về trước, mình bước vào tòa nhà này phỏng vấn một công việc mới, làm ở đây độ 10 ngày rồi đi xuống dự án. Sau đó có quay lại văn phòng chính 1-2 lần khi đi họp, rồi thôi. Mãi đến hôm nay mới bước lại vào tòa nhà…, tỳ trán vào kính và nhìn xuống dưới. Ở trong kia là nhiều người. Ở dưới kia là rất nhiều xe cộ. 5 năm rưỡi đổ về trước mình bước vào đây, để bỏ đi một số thói quen vẫn được coi là yên ổn, và cũng đứng tỳ trán vào cửa kính nhìn xuống đường với cảm giác phân tách như thế này. Từ đó, đi qua những tháng ngày bị cho là thiếu yên ổn nhưng mình thấy hài lòng. Những lần ngập ngừng vì những điều chưa biết không còn nhiều. Chẳng phải vì không còn những điều mình chưa biết. Trái lại, còn thật nhiều và cứ nối dài thêm ra. Chỉ đơn giản là thấy việc không biết một điều gì đó thì có gì ghê ghớm đâu. Và đâu phải cứ cái gì “ghớm ghê” thì mình cũng cần biết. Sau này, thấy cuộc sống giản đơn hơn. Chẳng phải vì phải bỏ qua những điều mình từng mong muốn mà không đạt được. Chỉ là thấy một số điều không còn cần thiết nữa. Hạnh phúc có thể là nghe thấy tiếng mẹ cười rổn rảng trong điện thoại, dẫu có hơi chạnh lòng một tẹo vì mình hình như còn không được trẻ trung bằng
. Là lúc em nhắn tin hỏi một điều rất vớ vẩn để phục vụ cho một chuyện rất vẩn vơ của em, dẫu có hơi bực mình một tẹo vì bị đánh thức lúc đang ngủ
. Hoặc là lúc dì gọi điện bảo, chẳng có việc gì đâu nhưng dì ở nhà một mình nên gọi điện cho mày thôi. Ừ thì vẫn còn rất nhiều chuyện, để lo lắng, để có lúc phải cười khi chỉ muốn gầm ghè, nhưng nếu không còn sự kết nối hay mong muốn được kết nối nữa thì chắc là thôi nhỉ…


Ghi chú: Ảnh trên chụp hôm Tết nhé. Bố đang đứng chăm chú nhìn TV chờ người ta tuyên bố thời khắc sang năm mới để vung tay xé tờ lịch năm cũ. Ở trong bếp, mẹ đang lẩm bẩm bảo: năm sau mẹ sẽ không làm bánh rán nữa, vì mệt lắm. Hehe, câu này con nghe cả ngàn lần rồi mẹ ạh, và giao thừa năm nào mẹ cũng làm thêm bánh rán hết

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2008

Không sơn mà đỏ

1. Bất công: Ví dụ như chuyện đi hiệu sách chẳng hạn. Cứ 10 lần bước chân vào hiệu sách, thì đến 8 lần hiệu sách phải nhìn thấy bộ mặt “mặc kệ ta với đời” của mình. Mặc dù sau đó, mua hay không mua được sách thì bộ mặt đó cũng bị rơi rụng đi, nhờ hiệu sách… Cái bất công này không chỉ dành cho mỗi hiệu sách nên mới tệ…

2. Phí phạm: Là dạo này đi ngoài đường tầm 7h tối đổ về đêm rất thích. Không khí dịu mát, hơi lạnh một tẹo, và hoa sữa khắp nơi. Hoa sữa còn chui vào chăn của bạn S nhé. Nhưng theo thói quen lại mang mặt nạ ninja chắn bụi khi phóng xe trên đường, mặc dù bụi chắc là cũng chẳng chắn được, mà hoa sữa thì động chạm thế; bụi thì cả 1 năm, mà hoa sữa thì chỉ có một mùa… Cái phí phạm này không chỉ dành cho hoa sữa nên mới tiếc…

3. Ngớ ngẩn: là đến giờ vẫn chưa đi ngủ mặc dù biết thức khuya rất có hại cho sức khỏe và ngủ sớm rất có lợi cho mọi thứ. Cái ngớ ngẩn này không chỉ dành riêng cho sự ngủ nên mới tức…

Cứ không nói ra là bí mật; cứ nói ra thì tất cả mọi người đều biết á?

Xem đò trên đầy có đắm không này




Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2008

Củ Chuối

Chẳng muốn làm việc gì làm cả. Thế là mò xuống thăm H già. Rồi chui vào rạp xem Mamma Mia. Xem phim lại nhớ mọi người và những trò dở hơi của mấy chị em quá. Mấy hôm nay cảm giác hơi củ chuối, thèm được phá phách 1 tẹo mà không có đối tượng. Lấy đâu ra cảnh O béo cầm kính giơ lên đầu chạy trước, mình đuổi theo sau từ dốc VĐ lên tầng 4 thì nó ném vèo kính qua cửa sổ xuống đất nhỉ. Dở hơi kiểu vui hay buồn thì vẫn phải có cạ mới hay. Chẳng lẽ chạy đến lớp Aikido, rồi thay vì chém vào đầu như đã được chỉ giáo, mình sẽ phạt không thương tiếc vào tai Tori nhỉ. Hehe, phong cách chuyên nghiệp kiểu như H chẳng hạn thì làm sao mà đỡ nổi những đòn thiếu chuyên nghiệp đầy sáng tạo của mình
. Em up thêm vài cái ảnh hâm hấp của mấy chị em mình lên cho vui. Thực ra, thì sáng nay trời hơi bị đẹp, em cũng thấy đỡ củ chuối hơn rồi… Tuy nhiên, nhớ nhiều người là hơi bị mệt, vì up ảnh này lại thiếu mặt người kia. Lần sau đi đâu chơi, thì nhớ tập trung lại mà chụp ảnh nhớ
.


Toàn thể hội viên chính

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2008

5X yêu thương của đời em

Mẹ gọi điện hỏi han lung tung rồi kể: hôm qua bố và mẹ vừa đi họp Cựu học sinh Trung Quốc đấy, vui lắm. Con gái chợt nhớ, bảo: Thần tượng Hàn Quốc của mẹ chết rồi, tự sát. Mẹ bảo: là ai? Là cái cô đóng trong “Ước mơ vươn tới 1 ngôi sao ấy” (mẹ thích cô này lắm, cả mười mấy năm rồi mà con vẫn còn nhớ cảnh mẹ xem nhân vật nữ chính trong phim xông vào đánh nhau với 1 đồng nghiệp nữ và được mẹ hưởng ứng ra trò, mẹ bảo: làm người là phải thế, phải biết đấu tranh). Giờ nghe tin cô ấy chết, mẹ hỏi: sao lại chết, sao lại tự sát? Con bảo: chắc cô ấy chán đời quá. Oạch, thế là mẹ bảo: Vậy thì con phải vui vẻ yêu đời đấy. Tắt máy rồi, con mới nhớ ra, quên kể cho mẹ vụ con đang tha lôi sách tiếng Trung về sau mấy buổi nhòm ngó vào vốn liếng mốc meo này và thấy hứng thú nhiều nhiều. Chẳng biết mẹ có chậc lưỡi về vụ cô gái tươi rói và cằm cứ hếch lên kia tự sát không nhỉ? Chứ hồi năm nhất, mẹ gọi điện ra để bảo: Diễn viên Trần Vân của con mất rồi, bị ung thư (con thì thích anh này đóng “Tôi và Chúng Ta” của Lưu Quang Vũ lắm), thì con cũng bần thần mãi.

Đang nghĩ, khả năng đấu tranh của con kém thật, đã mặc kệ kha khá nhiều thứ. Đôi khi ngụy biện bằng khẩu hiệu: không đáng quan tâm. Nhưng thiệt tình, là không có khả năng đấu tranh mẹ nhỉ? Con chỉ thích được như mẹ, kiểu như không những chỉ mình mẹ hăng hái chạy bộ được đều đặn mà còn lôi kéo được một con gấu lười nhác môn này như bố cũng phải xỏ giày và đi bộ cạnh mẹ ý. Hic, còn con thì, đôi khi để lôi chính con dậy cũng phải ì ạch mãi
.