Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2008

Trời mưa to ko lo ướt áo, trời mưa nhỏ lấy cỏ mà che:-)

Trời mưa ùng oàng. Sếp vừa làm việc vừa hát. Trên bàn treo lủng củng loằng ngoằng đầy màu sắc. Nhân viên đang im như con cá, trên bàn chỉ toàn bút và giấy, nghe mưa không về. Đúng là dư thời gian, cứ ngồi chờ cho mưa dứt. Nhưng không thi gan được, lại đứng dậy.

Mấy hôm rồi toàn tử tế. Trưa hôm trước ngồi với hội LB, chỉ cười nhẹ như bông xốp. Lại muốn giật tóc mình mấy cái. Hôm qua đi với O. béo, thường hay nói những câu điên điên thế mà lại không phát ngôn linh tinh tý nào. Ăn gần hết bát bún riêu rồi mới bảo: sao chẳng thấy riêu đâu nhỉ? Đi ăn mà bàng quan thế này thì việc quái gì phải nghĩ mãi là ăn cái gì nhỉ

. Mà sao béo hôm qua cũng mất sóng thế?

Trời mưa to thực ra rất hay. Dắt xe ra cổng. Mát lạnh, mưa rơi lộp bộp, đường đầy đèn xe sáng choang. Xe như mắc cửu. Nước ngập lốp xe. Tưởng như vừa được dội ào nước vào đầu. Tỉnh táo. Trong trẻo. Tiếc đôi dép mới. Lại là dép đẹp. Chẳng sao, ngoắc dép vào xe. Từ xưa, vẫn thích đi chân đất. Chỉ sợ bị đâm sầm vào ai đó. Vì chỉ cần đi khoảng 10’ là mắt kính lại ướt nhẹp, vừa đi vừa đoán, như thầy bói mù. Kiếp sau, quyết định không bị cận thị nữa.

Lòng vòng, lèo nghoèo đến ngã tư KT thì xe bình yên chậm lại. Cũng chẳng thấy sao, chỉ nghĩ, nếu mà dắt bộ thì tầm 10h chắc về đến ĐK. Nhưng lại gặp một quần cộc dép lê sửa giúp xe. Mình cầm tuốc nơ vít mà như cầm bông hoa, ngó lơ ra đường, chờ người lạ sửa xe mà như chuyện tất nhiên vậy. Tệ.

Ở nhà hai lão béo như 2 bản copy của nhau, cầm tờ báo nghiêng đúng độ như nhau, nằm trên đivăng giống hệt kiểu của nhau. Hai vị này hay thật. Tẩu tẩu đi về, nhìn cảnh bình yên, dù ướt như nắm bông nhúng nước, cũng thấy vui vui.

Thời tiết thất thường là chuyện vẫn biết. Đợt này thấy rõ. Đùng cái trời mưa. Nhoằng phát nắng hửng. Nắng to thì mưa nhiều. Mưa lớn thì nắng tươi. Không thể không đi. Khô ướt có phiền thì cũng thường thôi. Miễn là đến được nơi muốn về.

Tháng sáu có vài cái sinh nhật. Hôm nay sinh nhật bạn H, lúc trưa gặp rồi, không nhớ bạn H, là nhớ những ngày của bạn H và bạn V thôi. Thời đấy, trời mưa, (thỉnh thoảng thôi nhé) bạn V có thể nằm khểnh, nghe nhạc, chờ bạn H nấu cơm. Bạn H không hề cáu, chỉ bảo: dậy ăn cơm đi. Thơm bạn H qua net một cái.



Tóm lại là trôi vù một tuần. Muốn lúc lắc cái đầu Bên trái rồi bên phải. Nghĩ thì cứ nghĩ. Làm thì cứ làm. Biết thì cứ biết. Không biết tính sau. Nhưng cười một cái nhỉ?
Rồi lại tiếp.










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét