Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

dài hơn 8 tiếng...

Cái ô cửa trước mặt Khanh hình chữ nhật hẹp, khóa vào trong vài cái lá trúc, và một hai cái lá gì tròn tròn xanh mướt, và bóng nắng, trông rất giống cái khung tranh. Chị lễ tân đưa cho Khanh một bảng câu hỏi, bảo là để chuẩn bị trước và chỉ cho cô cái bàn nhỏ trước khung cửa này. Khanh chạy sượt từ đầu trang tới cuối trang, phác họa ra 1, 2, 3...  A, B, C... rồi tự lấy cho mình một ly nước mát, sau đấy khoanh tay lên bàn, nhìn hết cái khung cửa cho đến những bài báo đính lung tung nhưng chắc là cái sự lung tung có chủ ý ở trên tường.

Sáng nay lúc thức dậy, Khanh không có cái cảm giác chán chường mà thời gian gần đây thường bắt đầu một ngày của cô. Cô biết, vì hôm nay cô sẽ không đi tới chỗ làm. Đến lúc nhìn mình trong gương thì cô nghĩ: hôm nay mình đi nói tốt về mình đây, rồi cười. Thực ra, cô cũng chả hứng thú gì với cái việc đi ”nói tốt về mình” này lắm. Đã làm qua nhiều nơi, cô biết nếu tính chất công việc của cô vẫn thế này, mưu cầu nơi công việc của cô vẫn thế này, thì nơi nào cũng vậy, quyền lợi cũng tựa tựa như nhau, lớn cái này, thì nhỏ cái kia, những điều làm mình không hài lòng thì ở đâu cũng có, vui cái nọ, thì lại bực cái kia, nên bảo là để đi tìm cái quyền lợi lớn hơn, hay là để tránh xa cái khó chịu hiện thời (nếu có) thì không phải . Là cô chỉ đi vậy thôi, để một ngày không đi tới chỗ làm, để thấy dạo này bên ngoài thế nào, và mình lúc ra ngoài thì làm sao... vậy thôi, nên đi.

Bảo là vậy nhưng vẫn muốn chuẩn bị một chút, vì cô không thích mình lại rơi vào tình trạng lúng túng trong một cuộc phỏng vấn. Thế là ngoài một số thông tin cơ bản về cái chỗ sắp qua, về công việc đang được đưa ra để tìm người, cô lại phải sắp xếp lại trong đầu xem là mình có những điểm mạnh gì? Rồi mình có những điểm gì chưa mạnh, nhưng kèm theo cái này bao giờ cũng có những phương án để chuyển hóa chúng thành điểm đỡ yếu hơn. Nghĩ đến đây thì tự nhiên cô thấy nản, thấy như mình bắt đầu nói về ai đó khác mà không phải là mình, thấy mình giống một lão gia gia, biết nghiêng đầu, vuốt râu và cười khà khà bên chén rượu, nghe mà hoảng. Thế nên gom mấy thứ giấy tờ lại, cô quyết định không làm gì nữa, cứ đi đến đấy rồi có sao nói vậy...

Nơi này 10 năm trước cô từng bước vào, cũng để nói tốt về mình, cho một vị trí ngắn hạn vài tháng. Ngày đó, cô lựa đi lựa lại rồi mặc một bộ giả vét màu hồng tím, đi xăng đan màu trắng cao gót, tóc để kiểu ngang vai rất gọn gàng. Từ lúc bước ra khỏi cổng văn phòng này, cho đến khi trở về một vài hôm sau nữa, cô cứ nghĩ giá mà mình nói khúc chiết hơn một chút, giá mà mình trả lời câu hỏi này theo kiểu khác, chứ không phải nói hơi gấp gáp vì hồi hộp như vậy, giá mà mình làm được tốt hơn....thì mọi chuyện đã khác.

Có tiếng cạch cửa phía sau lưng. Một người trong nhóm phỏng vấn bước ra, gọi tên cô. Khanh đứng dậy, đi theo vào phòng. Cuộc trò chuyện chừng 30’, người ta hỏi và cô trả lời, có lúc cô bảo: chuyện này thực ra tôi chưa bao giờ gặp, nhưng tôi nghĩ rằng tôi sẽ xử lý như thế này, rồi cười. Rồi xong, và điều cô thấy may mắn nhất là người ta không có cái khâu khiến cô phải nói tốt về bản thân mình. Vừa ra thì bạn gọi điện hỏi: vậy chứ vừa rồi như thế nào? Cô cười bảo: ừ, thì tớ cứ nói lung tung như tớ vẫn hay nói ấy, mà nếu có làm lại thì tớ vẫn cứ vậy thôi. Rồi cô ghé hàng vải cùng bạn, mua vài tấm vải mình thích, đi ăn món bánh cuốn ngậy mỡ, và uống một cốc trà đá to đùng, về nhà, và trời đổ mưa ầm ầm....Và không nghĩ gì về buổi phỏng vấn nữa.

10 năm quả là dài, đôi khi Khanh thấy mình mất quá nhiều thời gian để nhìn nhận mọi thứ. Nhưng biết làm sao được, vì cô như là người chậm. Thực ra Khanh đã dần khác đi từ trước đó, nhưng chỉ vì hôm nay cô bước lại vào một nơi cũ cô từng mong được ngồi vào đó của 10 năm trước. Để khi bước ra, đứng trước đại lộ rộng thênh thang ngập tràn nắng vào chính ngọ, cô không mảy may ước muốn rằng mình nên làm tốt hơn cách đây vài phút, không phải bây giờ cô đã khá hơn, hay tự tin hơn. Mà vì cô thấy ngoại trừ cái giấc ngủ dài và không bao giờ tỉnh lại, không có gì là cuối cùng cả, mọi thứ có được hay gặp phải đều không là cuối cùng, vì cô cũng thấy thích nói với người khác là mình chưa biết về điều người ta muốn cô biết, và mỉm cười hơn là nhanh chóng xây đắp một điều gì đó mới mà mình không có trong vài phút, cô cũng quên mất là tóc mình đang rơi lòa xòa trên mặt và chân thì đang đi giày bệt. Như người bạn thân thật là thân bao năm qua của cô hôm qua vừa bảo: tao biết mày cùn, nhưng giờ mày cùn quá giới hạn rồi. Đã cùn thì làm gì có giới hạn nữa? Cái con đường dài dài và nhiều khi chán chường này, cô chỉ có một cách để có thể thưởng ngoạn được dù chỉ là một mình...Cái cách đấy cô từng có rồi xếp qua và chọn cách khác. Lớn lên xét cho cùng chỉ là quay lại được là một đứa trẻ con, để được xóa nhòa tất cả những khung hình và màu sắc tưởng là tạo ra được một bản sắc nổi trội, để có được tiếng cười trong như tiếng thìa khua lanh canh trong cốc nước chanh ngày hạ, và vỡ òa như nắng chính ngọ trên đại lộ thênh thang này...

Thứ Ba, 12 tháng 6, 2012

Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ?

Chị bảo Khanh rằng ”nếu có một cuộc thi viết thư, em sẽ là người viết thư giỏi nhất”, vì lúc đấy hai chị em đang cà kê chuyện gì đó thì cô lại bảo: ”em phải viết cho xong một cái thư đã”.

Khanh quả là đã viết rất nhiều thư. Những ngày ở dự án cũ, một trong những công việc chính của cô là viết thư, lưu thư và tìm thư. Cô thấy mình như con cá trong cái biển giấy tờ vô biên đó. Cái biển giấy tờ luôn luôn bị xáo trộn và phình to lên rất nhanh sau mỗi ngày làm việc, sau mỗi khoảnh đất được thu hồi hay mỗi đốt cầu được thi công. Có những buổi chiều muộn cô đi lại một mình trong cái phòng đầy những giá sách đó, sắp xếp, và có thể nhận ra cái gì mất đi, thậm chí ai đã lấy nó. Thi thoảng, lúc tìm thư cũ, nếu không vội, cô cũng lật giở đọc lại vài trang vô tình lướt qua, biết được ai đã viết nó, chỉ vậy thôi, rồi gấp lại. Cô lang thang mê mải giữa những con chữ đượm màu vôi vữa, bê tông, cốt thép ấy chừng hơn hai năm. Thời gian không hẳn là dài, nhưng tình cảm thì đủ lớn, để đến lúc cô rời đi, một năm, hai năm, cho đến ngày dự án kết thúc vẫn có người gọi hỏi cô có còn nhớ cái gì cái gì nằm ở đâu không? Và cô nhớ, văn bản nào nằm ở cuốn nào, cuốn nào nằm ở tầng nào, tủ nào, nó nặng tới mức nào. Vì hồi đó cô gầy lắm, cổ tay bé xíu, đến độ một chị bạn bảo: tay em còn không bằng tay cái Bi nhà chị, mà cái Bi thì hồi đó đâu chừng 6 tuổi. Nên có hôm cố đỡ một tệp thư xuống, mà cô bị sái cổ tay. Vì bị sái cổ tay mà cô đứng đấy mãi, lật chồng thư cũ ra đọc, loáng thoáng ngoài kia là tiếng chuông điện thoại rộn ràng, tiếng giày lộp cộp, người nhanh kẻ chậm, tiếng rơi của mũ bảo hiểm, cả tiếng cười rộng lượng, cả tiếng quát cáu bẳn xen lẫn. Còn cô cứ dựa trán vào thành giá sách, và đọc thư, và cái giá sách tưởng như là con tàu, đã kéo cô ra khỏi những xôn xao ngoài kia, đi xa xa tít ngoài khơi của biển trời lặng lặng của chính cô.

Chị cũng hỏi Khanh rằng ”Sao em yêu nơi này đến vậy?”. Nơi cô chỉ ở đó chừng hai năm, sáng sáng theo xe ra công trường, chiều chiều theo xe về thành phố. Gió biển mùa đông mát lạnh, mùa hè róng riết như chỉ muốn nhuộm nâu tất cả. Có những sáng chủ nhật thôi trở về Hà Nội, cô kéo rèm nhìn sang bể bơi bên kia đường, nước xanh ngắt, trời xanh ngắt và phượng cháy đỏ tươi, ngày đó cô chưa có máy ảnh và cũng chưa thích chụp ảnh, chỉ biết tì cằm vào khung cửa, nhìn như sợ mưa rơi, gió thổi, tất cả sẽ bị nhòa đi, rèm cũng sẽ bay tứ tung và cô sẽ phải chạy đi thu hết quần áo từ hiên vào trong phòng... Sao cô yêu nơi này đến vậy? Nói là vậy vì từ khi xa là nhớ, từ khi xa là luôn nghĩ mình sẽ quay lại. Dẫu quay lại thì cầu kia đã bắc, muốn sang bờ thì phải đi dằng dặc một dải đường quanh co lên xuống, chứ không phải đứng ở thành phà mà hứng gió vào chiều và hứng nắng vào sáng, dẫu không có những chiều tối đi dọc bờ biển và thử hết kiểu nhẫn này đến kiểu nhẫn khác trong những gian hàng đêm mở sớm, dẫu không còn có người bình thản bảo rằng: Khanh gấu thật đấy, khi cô bày trò này nọ. Dẫu không còn rất nhiều thứ, thậm chí là không còn gì cả, nhưng Khanh vẫn muốn trở lại... Chỉ để thong thả đi bộ dọc theo con đường ra bến phà.

Nhưng chị bảo Khanh xuống đây chơi đi, hai chị em sẽ đi ra đâu đấy, bằng thuyền, ra những chỗ mà biển rất đẹp và không phải ai cũng biết được chỗ biển đẹp thế. Khanh từng nghĩ cô sẽ quay lại nơi đó thêm một lần nữa, vì cô đã từng ở đó, và luôn nhớ tới. Nhưng chiều nay bất giác cô nghĩ, ừ, mình sẽ quay lại nơi đó, không hẳn là chỉ để thong thả đi bộ dọc theo con đường ra bến phà, ở đó còn có những khoang nước xanh ngắt mà chị sẽ chỉ cho cô. Hơn thế, cô còn rất muốn nói với chị rằng chị có thể lên đây chơi với cô, ngoài những quán ca fê nhỏ xinh chị từng qua, cô có thể dẫn chị tới những ngóc ngách rất bình yên mà xao động. Ở đâu cũng vậy, luôn có những điều mà mình từng nghĩ là không có vì thực ra là vì mình chưa biết, vì mình cứ cột chặt một số thứ rất hạn hữu cho một nơi chốn mình yêu thương. Nhưng Khanh nói rất kém, cô thường im lặng, nên cô chẳng thể nào nói được lúc đó, nên cô lại viết... mặc dù thi thoảng cô cũng ước giá mà mình có thể nói được, không phải cứ lúc nào cũng cứ viết mãi những dòng thư...