Thứ Năm, 3 tháng 4, 2008

không có nắng

Sáng dậy, trời hơi lạnh, u ám. Lại lôi áo dạ ra mặc. Áo dạ thì đen ngòm. Thang máy mở cửa, chẳng có ai ở trong cả. Dù sao, mình vẫn thích một buổi sáng, thang máy chật ních người, có những gương mặt cúi xuống để chỉnh sửa mũ hay cổ áo cho con, và có những gương mặt thơ trẻ nhìn lên, ngó nghiêng xem bố mẹ chúng đang làm gì, những gương mặt cười và không cười… Sáng nay trời u ám, và thang máy không có ai, mà mình thì mặc áo dạ đen ngòm…

Chạy xe chậm. Ngang qua ngã tư Kim đồng, thấy một thằng bé, mặc áo sơ mi trắng nhem nhuốc, ngồi cúi gục ngay dải phân cách, mắt nhắm nghiền, tay nắm chặt một mẩu bánh mỳ… Tối về, kể chuyện, em dâu bảo, thỉnh thoảng em vẫn thấy nó ngồi đó vào buổi sáng, sao nó không lại chỗ cầu đi bộ ở Bệnh viện Bạch Mai mà ngồi nhỉ…

Trưa, đi ăn cơm cùng D. Lâu rồi, hai đứa mới gặp. D kể vài chuyện, còn mình như hạt cơm nguội, hình như hôm nay mình chưa nói đùa câu nào thì phải…

Chiều lại chạy xe chậm, ngang qua công viên Lênin, thấy lủng lẳng của lan tím, đỏ cam của hồng lá, vậy mà mình thờ ơ. Đến cả cá vàng đang quẫy đuôi trong túi nước trong vắt cũng không làm cho mình thấy sống động lên chút nào…

Tối, đang lọ mọ trong phòng, em trai đi về sau cùng, vừa mở của vừa hát vang nhà, …xóa tan đi bao ưu phiền, bước ung dung trong cuộc đời, hạ ơi… Em trai buồn cười thật, bao giờ cũng thế… Cho chị xin chút ồn ào được không?

Lại thêm một ngày nữa trôi qua thật chậm. Nên tớ mới bảo dù sao cậu cũng may mắn, còn nhìn ra được sự dịu dàng của hoa loa kèn… Còn tớ thì nhìn thấy hay không nhìn thấy? Nhưng có lẽ tớ cần sự chân thành với chính bản thân mình chứ không cần thời gian để chạy xe thật chậm…

3 nhận xét: