Thứ Tư, 27 tháng 8, 2008

Thương mãi... nhiều năm

Hồi đó, khi công việc đã nhàn nhàn, cứ đúng 5h là H xách túi leo lên xe về KS. Sau đó một chút thì mình và OB cũng tiếp bước. Nhưng H thì rẽ xuống chợ, mua thức ăn về nấu. Mình và OB thì lang thang. Hai chị em đi bộ hết chỗ này đến chỗ kia, có hôm đi tuốt ra bãi bùn cuối BC, bị thụt chân phải đứng nguyên ở đó, may mà gặp mấy anh lái xe. Trước đó, bao giờ cũng rẽ vào hàng ăn cái gì đấy. Nên đến tối, khi ngồi vào mâm cơm, lại vừa ăn vừa bảo "no quá". Sau này, H phát hiện ra, tự động thổi cơm ít đi
.


Ngày nào, H cũng chăm chỉ đi chợ nấu cơm. Thỉnh thoảng mình và OB mới phụ nhặt rau. Nhưng chẳng ấn tượng H nấu ăn ngon đâu. H tha thứ nhé. Nhưng mà cũng cảm ơn H lắm lắm. Chị O thì mới gọi là nấu ăn ngon. Nhưng cuối tuần, chị O mới đảm nhiệm chức vụ đầu bếp. Mình và OB phụ trách vấn đề rửa bát, và làm ca sỹ trong nhà tắm khi rửa bát
. Những đợt cuối tuần không có Chị O và H ở lại, mình với OB chỉ chuyên mỗi món gà rang sả ớt, dù nấu ngon hay không thì T B cũng phải ăn hết
.


Mọi thứ đều rất tuyệt, chỉ trừ cái điều hòa. Đặc biệt là H, tối nào cũng để 22o. Hồi còn H béo, có hôm để 16o. Mình nằm trùm chăn kín mít, thò cái chỏm đầu ra ngoài, sáng ra thảng thốt ngồi dậy, sờ đầu và bảo: Chị ơi, em lạnh toát cả đầu. Sau này ở với H, H hiền, nên mình bắt nạt, bảo: chị chỉ đc để đến 25o thôi đấy, nếu không thì chị ở một mình. Kinh khôngJ. H thì chẳng sợ ở một mình đâu, nhưng chiều mình nên phải để 25o. Hehe, nói thế chứ, nửa đêm, thừa lúc mình ngủ say, H toàn chỉnh xuống 22o thôi. Có đợt mình hứng lên, trước khi ngủ, bảo: sáng mai chị gọi em dậy sớm để em tập thể dục nhé? H chẳng bao giờ gọi được, vì mình thức khuya thế làm sao mà dậy sớm được chứ. Cho đến một hôm, mình cao hứng hơn, bảo: chị có thể làm gì cũng được, miến là em dậy tập thể dục, cấu, véo, giật tóc…. Sáng hôm sau, lúc mình đang ngủ, H lại làm một việc tốt là vừa gọi "V ơi" vừa cấu mình một cái đau điếng. Hehe, một trận lôi đình nổi lên. Con cò gầy gò đang ngủ, ngồi dậy la toáng lên: sao chị dám cấu em
. H bảo: chị cạch nhé, không bao giờ gọi em dậy nữa:D.


Rời BC độ 1 tháng thì mình và O B trở lại chơi. Xúng xa xúng xính như đi hội. Rất nhớ cảm giác mang ba lô leo dốc Vườn Đào. Chẳng khác gì với thời còn làm ở đó. Sau này, khi ở SG ra, trước lúc O B cưới, 2 chị em lại mò xuống BC chỉ sau một tiếng rủ rê ngẫu hứng. Hồi đó, cầu còn chưa khánh thành. Mấy chị em mượn mũ bảo hiểm của VNX rồi lang thang trên cầu, cảm giác rất lạ. Lúc đó, mình bảo với O B: chắc chị sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa, vì sắp tới còn có ai nữa đâu. Mặc dù hồi xưa, mỗi lần O B buông ra câu thề nguyền nào đó, mình lại bảo: never say never

.


Vậy mà tuần trước, O B bảo: hay là mình đi B C chơi đi, đi bằng xe bus như hồi xưa. BC được cái rất dễ hưởng ứng nhau. H thì bao giờ rủ đi đâu chẳng: ừ

. Chị O cũng bị dụ dỗ bay từ SG ra chứ.


Vậy là mấy chị em quyết định quay lại BC. Phải ở ngay KS Thanh An. Hành trang mang theo sẽ có cả bộ scrabble. O B và mình bảo lần này sẽ diệt T tơi bời. Tự nhiên lại thấy hồi hộp mới buồn cười chứ. Cả mấy chị em đều bảo vậy

. Vì vui quá lại đâm ra lo lắng. Nhưng chắc là chị em mình sẽ gặp nhau và đi được thôi nhỉ?

Thứ Tư, 20 tháng 8, 2008

Khinh Vũ Phi Dương

Đợt trước em giai đọc entry leo Phan của mình rồi bảo: Nhật ký của chị giống kiểu: tôi đi trên đường, tôi nhìn thấy một hòn đá, tôi nhặt hòn đá lên và bỏ vào túi. Được một đoạn, hòn đá rơi ra, tôi lại nhặt hòn đá bỏ vào túi. Ờ, nhưng mà em giai biết đấy, chị sẽ rất buồn phiền, nếu đến một ngày chị không buồn nhặt đá nữa, nhìn thấy nó trên đường, chỉ muốn đá vèo nó đi thôi. Thì làm thế nào nhỉ?

Khâu một cái vòng tròn. Mất 2 tiếng đồng hồ. Thỉnh thoảng dừng lại vì đến đoạn Rod Steward hát I am sailing. Khâu đến nửa chừng thì phát hiện ra vòng tròn bị lệch. Chẳng sao. Khâu tiếp. Kết quả là cái vòng tròn bị lệch. Vẫn thấy vui vui. Có bị làm sao không nhỉ?

Như thế có gọi là kiên nhẫn không nhỉ? Chắc không. Vì có phải cố gắng gì đâu. Tự nhiên nhớ cảm giác xưa, ngồi mải miết gõ máy từ 2h chiều cho đến 7h tối chỉ với ước mơ là sau đó sẽ được dịch một mẩu chuyện nào đó. Ước mơ không thành hiện thực. Thấy cái lão hứa hẹn cho mình dịch bài cứ dở hơi thế nào ý. Bất bình vứt lại hơn một tháng mải miết không công. Như thế có gọi là không kiên nhẫn không nhỉ? Chắc không. Vì cứ tiếp tục mà không có hy vọng thì đúng là dở hơi.

Nhiều lúc với một số việc, cứ phải vừa làm vừa trấn an bản thân đấy, hy vọng đôi khi cũng phập phù, niềm tin nhiều khi cũng chao đảo. Làm xong thì thở phào. Với một số việc, vừa làm vừa phải động viên bản thân, hy vọng nhạt nhòa, niềm tin mờ ảo. Làm xong thì thờ ơ, dù đôi khi cũng được cái gì đó. Có những việc, mải miết làm, quên thời gian, bỏ qua phản bác, có lúc đi được đến cùng, cũng có lúc bỏ ngang vì tự nhiên không muốn đi tiếp, nhưng thời gian trước đó bao giờ cũng rất tuyệt.

Tự biết không phải bao giờ cũng được quyền làm việc mình thích, và không phải bao giờ cũng được quyền không làm việc mình ghét. Tuy nhiên, luôn cần những phút được bỏ qua sự suy tính. Đơn giản như việc ngồi khâu cái vòng tròn này. Hay thích được như một cậu bạn, say sưa nói về một sở thích nào đó của mình. Như mình, thích chơi scrabble quá trời, mà có say sưa nói được như thế đâu. Hay khả năng diễn đạt cảm xúc của mình kém nhỉ. Mà nói thật, nhiều khi mình còn không thèm diễn đạt cảm xúc nữa cơ. Thế mới cáu

Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2008

Uống nước lọc mà thấy ngọt thì mới hay

Sáng nay ngồi ăn sáng, lướt qua TV, thấy cảnh mấy nhân vật trong 1 bộ phim đứng thẳng lưng, bắt tay nhau và nói thế này chứ: Em mong gặp anh quá… Cháu mong gặp bác quá… Bác mong gặp cháu quá. Tự nhiên, mình thấy buồn cười kinh khủng. Quay sang lướt tạp chí và bảo với em dâu: không hiểu mình có đang mong gặp ai quá không nhỉ? Mà sao lại có những cuộc gặp hoàn hảo thế cơ chứ? Tất cả mọi người đều mong được gặp nhau quá. Ừa, bản thân cũng hay xúc động trước nhiều thứ gi gỉ gì gi lắm. Nhưng nhiều khi thấy có nhiều chuyện cứ kiểu dỉ kiểu gì ý
. Kiểu như để nguyên một sự việc như nó vốn có là không yên tâm ý, bao giờ cũng phải vẽ thêm vào đó vài đường cho nó không phải là nó. Đang nhàn rỗi, chẳng thích cái quái gì “Quá” cả, chỉ ước đang nằm trên cái ghế gỗ dài ở nhà, mẹ có thể sẽ hăm dọa mình về đủ thứ bất thường nếu không có một cuộc sống bình thường, bố có thể đang xem bóng đá, thỉnh thoảng lại quay ra, lúc thì ủng hộ mẹ lúc thì ủng hộ con. Nhưng buổi chiều mát thế nào cũng được ăn cái gì đó cực quen mà cực thú, mẹ lại vừa cắt quả ớt vào bát nước mắm vừa bảo ăn ớt ít thôi con à. Hehe, mẹ thấy không, cuộc sống quả là mâu thuẫn mẹ nhỉ?

Thứ Năm, 14 tháng 8, 2008

Ngày xửa ngày xưa

Nghĩ đi nghĩ lại, dù con chưa bao giờ học chuyên toán, nhưng môn toán lại là môn gây cho con nhiều hứng thú nhất. Nhớ hồi bé, lúc mới học cộng trừ nhân chia, bố hỏi: cái mặt bàn này có mấy góc? Con đưa mắt nhìn mặt bàn và trả lời: bốn góc. Bố hỏi: bố chặt đi một góc, hỏi còn mấy góc? Con không thèm nhìn mặt bàn, nhanh nhảu trả lời: còn 3 góc. Bố bảo: con nhìn xem, bố chặt như thế này cơ mà. Lúc đấy con mới nhìn. Con cũng thích trò xếp que tăm hoặc que diêm của bố. Nó khiến con khó chịu, đôi khi ức không chịu được, khi thằng C nghĩ ra cách xếp trước con. Nên với một bài toán que tăm của bố, con vừa nghĩ cách giải, vừa sợ thằng C nó nghĩ ra trước con
. Thế là con vừa phải nhìn mấy cái que tăm, vừa nhìn mặt thằng C. Kể cũng buồn cười nhỉ. Sau này, bố còn mua cho 2 chị em một cái rubíc, tranh nhau xoay. Con chẳng thể nào mà xoay được thành sáu mặt, và con chẳng thể nào nhớ được các bước xoay của con. Con cứ ngồi hàng giờ và xoay ngang xoay dọc, ù hết cả đầu. Cho đến một hôm, thằng C xoay được 6 mặt, con cứ nghi hoặc hỏi nó: C xoay được thật hay là C tháo ra lắp vào thế?
Cuối cùng thì cũng đến một ngày con phải công nhận rằng thằng C dù không học ở lớp giỏi bằng con nhưng nó bao giờ cũng thắng con trong các trò chơi của bố. Thỉnh thoảng nghĩ đến những việc đó con rất buồn cười. Thấy mình hồi bé sao mà xấu tính tệ. Không biết sau này có xảy ra khả năng con ngồi nghĩ: sao hồi trẻ mình xấu tính tệ không nữa Nhưng vì mấy hôm nay, lúc làm quen với một số thứ mới trong công việc, đầu óc con cứ căng ra, kiểu như đang giải toán hồi xưa ấy, nhưng mà thích. Và tự nhiên con nhớ đến cái rubic, và con nghĩ đến những trò chơi buồn cười của bố. Và con đang định đi mua một cái rubic về thử xoay lại xem sao

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2008

Gom củi... nhóm lửa

Bước chân ra
Con đường xa tít
Non sông mù mịt
…nên cần một trái tim Đan-kô


Dạo này trong đầu chẳng gọn gàng tý nào. Hôm thứ nhất đi tập sớm, đứng sau cửa sắt nhìn xuống sân, thấy dưới đó huyên náo, vui nhộn thế. Trước đó, khi đi lọ mọ phải đến hai vòng trong sân để tìm lớp, đã tự nhủ sao tự nhiên mình lại nghĩ ra cái trò này nhỉ. Thấy mình cứ hâm hâm thế nào ấy. Vào lớp, chẳng hiểu mình có duyên gì mà gặp ngay hai bạn bé tý đến làm quen. Một bạn vừa sờ cái nhẫn ở tay mình vừa hỏi thế này chứ: Chị ơi, chị tên gì? “Chị” (nhưng chị biết thừa là em phải gọi chị bằng “Cô” nhé) bảo: chị tên Vinh. Bạn ý bảo: ơ, sao chị lại mang tên con trai? (Hic, cái này chị có thể giới thiệu bố mẹ chị trả lời cho em được không?) Bạn ý nghĩ một lúc, rồi bạn ý bảo: Nhưng mà cũng chẳng con trai lắm. Mình bảo: thế em tên gì? Bạn ý trả lời: ở nhà tất cả mọi người đều gọi em là Cún
Đến khi tan lớp, đi qua một cái hành lang tối om, thì nghe tiếng bạn ý gọi sau lưng: chị ơi, chị chờ em với. Mình hỏi: năm nay em học lớp mấy? Dạ năm nay em học lớp 3, em 9 tuổi. Mình bảo: em gọi chị bằng cô nhé. Bạn ý bảo: vậy chị bao nhiêu tuổi. Mình bảo: chị 32 tuổi. Bạn ấy ô a rồi bảo: vậy là chị thua cậu em 1 tuổi. Vậy chị đã đi làm rồi àh. Huhu, chị xin em chứ.


Buổi học thứ 2 lại càng hài hước hơn. Sao lại xảy ra cái tình trạng có người quen ở đây lúc mình chưa biết gì thế nhỉ. Mà lại dạy mình nữa mới đau. Trước đó đã phải mất 5’ lọ mọ trong phòng thay đồ để tìm cái nhẫn bị văng ra. Càng thấy mình hâm. Sau buổi tập, lúc mình đứng ở bậc tam cấp, cô bạn tên Cún lại cứ nằm trên tay vịn mà trượt lên trượt xuống nữa chứ. May mà bạn ý không rủ mình làm cùng bạn ý trò này, chứ lúc trên lớp bạn ấy đã bảo: chị ơi, tập bài cõng đi chị.
Tưởng là chốt hạ danh mục bạn bè ở thế hệ 8x rơi về cuối, giờ còn chơi trội nhảy sang thế hệ 200x thế này thì có nguy hiểm không nhỉ?


Dẫu sao thì vẫn đang mong đến buổi học tiếp theo, vì không ngờ cái ý nghĩ dở hơi lại mang đến cho mình những giây phút buồn cười và vui đến thế. Ít ra thì cũng chưa bao giờ chơi trò gì mà khiến mình lúc nào cũng như bị dội nước thế này
. Mà mình thì rất dễ bị dụ khị bằng những trò kiểu như thế này
.

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2008

Em nghĩ về miền nắng, nơi em vừa đi qua

Những mùa sen, mùa phượng đã xa
Trên khắp nẻo lại bắt đầu mùa cúc
Rồi hoa đào lại tươi hồng nô nức
Như chưa hề biết đến tàn phai
Hôm nay hư thân, bỏ việc ở nhà mặc dù là thích việc nhưng mà buồn ngủ quá. Tại bạn S đọc thơ nên nhớ ra cái này nhé. Lúc nãy nhìn dãy tóc tiên nở hồng ở lối đi mà có cảm giác không tả nổi, lại nhớ hai cái bồn hoa hồi còn ở trường tiểu học QTA, cứ đến mùa là đường viền lại hồng lên nhờ tóc tiên. Cũng chẳng hiểu sao hay nhớ những cái đó thế. Tại thích cái mùi sơn mới sáng nay ập vào mũi lúc ngó sang nhà đứa em. Tại nhìn thấy màu cánh sen đậm của tóc tiên. Tại đầu gối đang ê ẩm vì một trò chơi mới. Tại bố tớ vừa đưa cho tớ một bát lạc luộc và gió ngoài kia đang thổi ù ù. Tại nhìn cái ảnh kia thấy hay hay. Tại nhiều thứ bình thường vẫn đang diễn ra dù tớ nhắm mắt ngủ…

Thứ Tư, 6 tháng 8, 2008

Trong nhà có chị & em

Sáng đang còn mắt nhắm mắt mở, vợ Hoàng tử ếch ngó vào bảo: ê, người đẹp bê đồ, dậy mà đi đi tề. Ra đến vườn hoa bóng điện thì Hoàng tử ếch gọi điện hỏi: Bọn Nó chụp chưa? Chú ké được kiểu nào chưa? "Chú" tưởng ra đây "Chú" phải làm gì, hóa ra "Chú" của các cậu chỉ việc thỉnh thoảng cầm hoa và băng qua đám cỏ thế này thôi

Thứ Ba, 5 tháng 8, 2008

Ánh mắt

Điều quan trọng lúc ngã là phải kiểm soát được ánh mắt, nếu mệt quá có thể ngã và nhiều lúc cần thở ra. Trò sợ đau nhưng thỉnh thoảng vẫn liều mình ngã, đôi khi mệt mà vẫn cố và có lúc giữ lại một số điều rồi tìm cách giữ cho chúng lắng xuống. Có lẽ trò nên học cách ngã kiểm soát được ánh mắt như thầy, trông rất hay. Khi mệt quá, sau khi ngã xuống, trò thấy mình khỏe hơn lúc đứng lên. Và thay vì cố giữ cho một số điều lắng xuống, trò thấy dễ chịu hơn khi thở ra.