Thứ Tư, 19 tháng 9, 2012

em ngắm chiếc lá, em ngắm đóa hoa:-)

Tôi đột xuất dính vào một vụ tập văn nghệ, vừa múa vừa hát. Từ bé, tôi vẫn thường bị lôi vào tập văn nghệ với một số lý do chả bao giờ liên quan đến khả năng ca hát. Nhưng đấy là chuyện hồi bé, chuyện hồi đi học, chứ tôi cũng chả lường được đến độ tuổi này, tôi vẫn cứ hát múa như trẻ con thế này. Tham gia thêm vụ này nữa thì đi đến kết luận, cái trò tập văn nghệ từ bé đến lớn cho đến già, chả có gì khác nhau: cũng cãi nhau nhặng xị, cũng thay đổi phương án xoành xoạch, nhưng may là đứng đắn hết rồi nên không có kẻ lên cơn dỗi bỏ ngang giữa chừng. Nhưng bỏ ngang giữa chừng thì vấn có, và lý do thì cũng gần như của bọn trẻ con: rằng anh thấp hơn anh L, không đẹp đội hình, thế nên cho anh rút. Kết quả là một anh khác phải thế vào, với chiều cao thì cũng đại loại như anh cũ. Và thế là tập, là thảo luận. Có hôm thảo luận hăng quá, trưởng đại diện phải tung cửa chạy xuống, hỏi: bọn mày đang cãi nhau à, tao đoán là có 1 đứa có ý kiến trái ngược với những đứa còn lại phải không? tôi mỗi lầm bầm rằng: mỗi đứa có 1 ý kiến khác nhau ấy chứ. Đổi lại thì cuối cùng cũng ra được một kịch bản khá là ưng ý, các diễn viên không chuyên cũng đã diễn được hòm hòm, để rồi sẽ phải áo mớ ba mớ bảy, khăn đống, trống cơm đi khớp nhạc khớp lời với ca sỹ không chuyên mà rất muốn tỏ ra chuyên bằng thứ ngôn ngữ chả phải của anh ý. Thế nên tôi thấy rất là mông lung, bọn tôi phải múa cho đúng điệu, múa cho khớp nhau, khớp với nhạc, song song là phải hát cho đúng nhạc, đúng lời, không ai được nói ngọng "lên" thành "nên", và tất nhiên là phải hát cho đồng đều với nhau, và rồi tất cả sẽ phải khớp với anh ca sỹ  không chuyên ngoại quốc hát lời Việt kia. Mà anh ca sỹ thì nghe nói rất hắc xì dầu, rất có khả năng sẽ mang chức vụ của mình vào nghệ thuật. Thế nên tôi mới bảo: nếu làm em bực mình, em sẽ đi đi lại lại và dẫm giầy cao gót vào chân ông ý:-).

Không biết tôi có bực mình hay không, nhưng tạm thời tôi thấy cũng không đến nỗi tiếc mấy buổi tập yoga mấy, cũng không quá lo ngại với mớ tài liệu đang lanh tanh bành trên bàn vì ngày nào cũng phải nghỉ sớm một chút để xoay ngang xoay dọc và hát hụt hơi như leo cầu thang bộ lên tầng 10 lắm. Vì đổi lại, tôi cười ngoặc cả miệng, đi đi lại lại cũng là một hình thức tập thể dục, và hơn hết tôi thấy vui khi thấy mình dần hòa nhịp được với người khác theo cách này: dịch nhịp nhàng một cuộc trò chuyện xem chừng không khó bằng hát múa đúng nhạc và đồng đều với các bạn khác:-)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét