Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2008

12345 & 678910

Em đi qua hiệu sách ngoại văn
Cô bán sách ngồi sau quầy lặng lẽ
Trong tủ kính sách nằm im lặng thế
Có ai hay bão táp ở từng trang

Không gian đó, ấy sẽ cùng ai lặng lẽ bước vào, không một lời nhận xét, không một gợi ý về thay đổi, có thể ngạc nhiên mà không bỡ ngỡ, chỉ là để nhìn thấy những gì đã đọc hay mơ hồ cảm thấy, rồi lại lặng lẽ bước ra.

Căn phòng tớ nói chỉ là một ước định hạn hẹp. Sáng nay ấy đã đủ thông mình để hiểu chưa? Thực ra, chuyện này cũng chẳng cần tới cái gì gọi là thông minh cả. Căn bản là lúc đó, ấy nghe tớ nói nhưng ấy lại đang nghĩ đến một điều khác. Tớ cũng vậy. Nên làm sao mà hiểu nhau được.

Quay đi quẩn lại là một vòng tròn xoay. Lại là câu hỏi, đến bao giờ thì không còn phải đặt câu hỏi đến bao giờ. Nghe có vẻ lủng củng quá nhỉ.

Ấy đã thấy mệt chưa?

Tớ nhớ hồi tớ còn bé, tớ về quê. Bác tớ chở tớ đi trên một đoạn đê bé tý. Hai bên dưới chân đê là ruộng nước. Bác tớ cứ phải cẩn thận điều chỉnh tay lái sao cho đừng nghiêng xe mà rơi xuống ruộng nước dưới chân. Làm tớ cũng căng cả người ra, chẳng nhìn được đi đâu, chẳng nói luyên thuyên được câu nào. Cuối cùng thì bác tớ cũng nghiêng xe, và tớ lăn đùng xuống ruộng nước. Lúc bắt đầu rơi tớ cũng sợ. Nhưng rồi, khi tớ ngã lăn đùng ra, tớ thấy nhẹ cả người, tớ cười phá lên, lồm cồm lấm lem ướt mướt bò dậy, thấy ngã xuống ruộng thì cũng chẳng sao…

Nên giờ tớ ước tớ đang ở Miền Tây, bắc ngang qua kênh có những cái cầu gỗ ọp ẹp. Vì tự nhiên tớ thèm cảm giác mò mẫm đi trên đó, rồi tớ rơi tõm xuống nước. Có thể là lúc đầu tớ cũng sợ điếng người, nhưng lúc ngoi lên khỏi mặt nước, tớ sẽ nghe được cái gì đang vang vọng trong tớ.

Khổ nỗi, đây là Hà Nội. Chỉ có Sông Hồng. Rơi xuống đó, tớ sẽ chết chìm. Và sau đó, thì không còn gì quan trọng nữa…cả những điều vang vọng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét