Thứ Tư, 28 tháng 5, 2008

1 - 6

1. Học trò từ xa
Thằng em sát tôi cực kỳ quái gở. Hồi còn học ở nhà, tôi phải dạy toán cho nó. Hồi đó, bàn học của tôi kê trong bếp. Bàn học của nó ở gian ngoài. Đại loại là không đứa nào nhìn thấy đứa nào. Chuyện này xảy ra thường xuyên. Âu cũng là tại tôi chậm hiểu. Ví dụ như có hôm tôi đang ngồi học, thì nghe thấy tiếng nó ở ngoài nhà: chị V ơi, đồ thị mà… thì … thế nào ấy nhỉ? (thực ra tôi cũng không nhớ rõ các câu hỏi lắm). Thường thì tôi không thể hiểu được câu hỏi của nó. Thế là tôi lọ mọ đi ra khỏi bếp, rồi lọ mọ sang bàn nó, vừa đi vừa hỏi: đâu, đề bài thế nào? Vừa nhìn thấy mặt tôi nó đã bảo: đã bảo là hỏi từ xa, chị vào đây làm gì? hỏi thế mà chị cũng không hiểu


Sau này, khi nó ra đại học, tôi lại phải dạy tiếng Anh cho nó. Nhưng bây giờ thì hai đứa nhìn thấy nhau, vì 2 cái giường mà hai chị em ngồi học được kê trong một phòng cách nhau mấy bước chân. Nó nằm khểnh trên giường, cầm cuốn hitway (đấy là cách phát âm của nó), rồi hỏi thế này chứ: hi i an ét nót là gì? Như thường lệ, tôi lại không hiểu câu hỏi của nó, tôi lại lồm cồm bò dậy và đi sang giường nó, vừa đi vừa hỏi: đâu? viết như thế nào cơ. Nó nhướng mắt nhìn lên thấy thế lại bảo: đã bảo là hỏi từ xa, chị sang đây làm gì? Từ đơn giản ở cuốn 1 mà chị cũng không biết à?
. Sau này, tôi cũng phát hiện ra câu đấy là: he is an astronaut.



2. Học trò đúng giờ
Thằng em út của tôi cực kỳ đúng giờ. Hồi nó học lớp 1 thì tôi học lớp 7. Hè năm đó, mẹ tôi bảo tôi phải kèm nó học. Như vậy là tôi nắm trong tay quyền sinh quyền sát vấn đề đi chơi của nó. Hàng ngày nó phải học từ 2h đến 4h chiều. Nên công việc buổi chiều của nó là học và xem đồng hồ. Đúng 4h là nó gấp sách vở và tót xuống sân. Hôm đó vì lý do gì đó mà tôi truy bài muộn, đến sát 4h tôi mới kiểm tra bài tập toán của nó. Mọi cái đều ok, trừ 1 bài dễ ợt như sau: điền số đúng vào dấu ? trong dãy sau: 6 7 ? 9. Dễ ợt thế thì ai chẳng biết. Thằng em tôi cũng biết. Nó điền số 8. Nhưng tôi đâu có phải là một cô giáo đơn giản đâu, tôi hỏi nó: vì sao M lại điền vào dấu ? là số 8? Nó vừa nhìn đồng hồ vừa trả lời: vì số 8 đứng trước số 9. Tôi lại hỏi tiếp, thực ra đến giờ bản thân tôi cũng chưa trả lời được câu hỏi này
: thế vì sao số 8 lại đứng trước số 9. Lúc đó đồng hồ đã chỉ 4h, nó rất bực, rồi nó cáu chứ (học trò mà dám cáu cô giáo, láo thật), nhưng được cái nó cũng nhanh trí hoặc là cái khó ló cái khôn, nó bảo thế này chứ: vì số 8 được đẻ ra trước số 9 còn gì nữa

.


3. Học trò dễ thương
Lớp có 3 trò. Trò tóc dài, da trắng, mắt 1 mí mà lại cận thị nặng. Chắc là vì cái kính, nên lúc nào trò cũng như ngửa mặt nhìn lên trời. Được cái trông lúc nào cũng như đang cười. Trò rất thông minh, kỹ năng nghe thì cực tốt. Vào những ngày lễ dính dáng đến cô giáo, ngoài những món quà nhỏ của bố mẹ trò, trò thường đưa cho cô 1 cái thiệp, bên ngoài là bông hoa hoặc con gì đó. Mặt bên trong thường dùng để viết lời đề tặng thì trò vẽ đầy bóng bay và dây hoa, rồi lúc nào trò đề thế này chứ (chữ thì nguệch ngoặc): From Hằng, to Cô V, Forget me not
.



Sau này, khi cô không dạy trò nữa, chuyển sang dạy em trò. Một hôm cô gặp trò, trò kể: con và bạn Nga đang giận nhau cô ạh. Tự nhiên bạn ấy không nói gì với con nữa. Con cũng không hiểu là tại sao, nhưng con nghĩ chắc là con đã làm gì đó sai. Nên con đã xin lỗi bạn ấy. Nhưng mà bạn ấy vẫn không nói gì với con. Nên con cũng chịu, không biết phải làm sao

.


4. Học trò ăn nhiều
Trò ăn nhiều là em của trò dễ thương. Hồi đó trò học lớp 6, cô học năm cuối ĐH. Cô giáo gầy gò như con cò, còn học trò thì tròn vo như củ khoai. Có hôm đang học, trò hỏi thế này: cô nặng bao nhiêu kg? Cô bảo: cô nặng 40kg. Thế là trò ngửa mặt nhìn lên trần nhà, cắn bút, rồi bảo: con cũng nặng 40kg đấy. Có hôm trò lại hỏi: hôm nay cô ăn sáng bằng gì? Cô bảo: cô ăn xôi. Trò bảo: cô ăn gói xôi như thế nào. Cô lại bảo: cô chỉ ăn gói xôi 1000 thôi. Thế là trò lại ngẩng lên và bảo: sáng nào con cũng ăn một gói xôi 2000, 1 cái bánh bao, 2 quả trứng, và 1 cốc sữa. Choáng.

Giữa giờ học mẹ trò thường đưa cái gì đó lên cho 2 cô trò nhấm nháp. Cô nhớ 1 lần mẹ trò đưa lên 1 đĩa dưa vàng khá lớn. Trò xử lý một nửa (ý là chia đôi, mỗi người một nửa). Cô chỉ ăn được 1 miếng. Một lúc sau, trò hỏi: cô có ăn nữa không? Cô bảo: cô không. Thế là trò bảo thế này chứ: thế thì con ăn hết nhé.

Cũng như chị trò, trò rất thông minh. Con gái, tròn như củ khoai và dễ thương vô cùng

.


5. Học trò khó kiểm soát
Hè năm ngoái nắng nóng. Chủ nhật ở nhà rỗi rãi, bạn bảo đi dạy ở 1 trung tâm ngoại ngữ. Mấy năm rồi chẳng đi dạy, thôi thử đi lại xem sao. Nhưng lớp lần này hơi đặc biệt, toàn bọn trẻ con, lớp 1 và 2.

Đã được cảnh báo từ trước mà cô giáo cũng tá hỏa khi bước vào lớp, vì thực ra trước đây cô giáo chưa có học trò nào kiểu như thế này.

Mitơ Mitxi nào cũng xinh, quần áo đủ màu. Nhưng mà lớp học nhốn nháo, đứa quay ngang, đứa quay dọc, đứa ôm cặp, đứa gặm bút. Cô giáo phải hò hét mãi, thì cả lớp mới nhìn lên bảng. Trong khi cô giáo đang khản cả cổ về yellow, pink, red thì có 1 Mitơ giơ tay lên chứ. Cô giáo hỏi: gì vậy em (mình không quen gọi trò bằng “con”). Mitơ này bảo: thưa cô, nhà con có 6 lon bò húc. Con uống 1 lon, bố con uống 1 lon. Nhưng bây giờ mẹ con không cho uống nữa, vì bảo uống bò húc rất dễ bị ung thư
. Cả lớp ồ lên, có đứa thì nhìn
Mitơ bò húc với vẻ rất khó hiểu. Một Mitxi tóc thắt bím bảo: chuyện đấy mà cậu cũng kể. Sau đấy vài hôm,thì trong giờ ra chơi, Mitxi thắt bím hỏi Mitơ bò húc: dạo này ấy còn hay uống bò húc nữa không? Mitơ bò húc trả lời: không; thế là nhận được câu hỏi thế này chứ: sợ bị ung thư à?

Xong vụ bò húc thì cô giáo lại quay lên bảng. Khổ cái ở lớp, có 1 Mitơ cứ ngồi quay lưng lại bảng. Đến giờ cô giáo vẫn chưa hiểu được vì sao Mitơ này lại cứ có biểu hiện như thế. Cô giáo lại phải gân cổ lên: M ơi, em quay mặt lên bảng đi chứ. Rồi thì nó cũng quay mặt lên bảng, nhưng lúc cô giáo nhìn đến lại thấy nó đang nhìn ra cửa sổ. Cô giáo hỏi: em nhìn gì ngoài kia thế? Em đã viết xong bài chưa? Nó bảo thế này chứ: thưa cô, em đang nhìn mây. Nói tóm lại là trò này thích nhìn nhiều thứ trừ cái bảng

.


Thế rồi chuông ra chơi cũng reo. Thằng bò húc lôi từ trong cặp ra một gói giấy ăn rất đẹp. Nó mở nắp, lôi ra một tờ, rồi lại đóng nắp túi giấy lại. Nó đi lên, đưa cho cô giáo và nói: cô ơi, cô lau mặt đi. Cô đang chưa kịp cảm động thì Mitơ tên Việt mồ hôi nhễ nhại vừa tót lên bục giảng bảo: Ấy cho tớ xin một tờ. Thằng bò húc, mặt đầy tiếc rẻ, lại mở nắp túi giấy, lôi ra một tờ rồi đưa cho Mitơ Việt
.



Giờ ra chơi thì kinh hoàng hơn. Cả một hội nó nhảy xung quanh, nó nói lung tung, nó nói luyên thuyên. Có một đứa cầm lấy cái xắc của cô giáo rồi hỏi: đây là túi của cô ah? Trông khi cô giáo thì hốt hoảng vì nó cứ cầm cái nơ nó vặn, như là muốn vặn đứt nó ra. Rồi nó lôi cái điện thoại đang thập thò ở túi đấy ra, rồi lại hỏi: đây là điện thoại của cô à? Huhu, điện thoại trong túi cô không phải của cô thì của ai nữa đây? Rồi nó bảo thế này chứ: cô ạ, ở nhà lúc nào con cũng học bài. Nếu con không chịu học bài, mẹ con sẽ bắt con lau nhà, lau từ tầng 1 lên tầng 3 đấy. Khiếp quá, bác Ba Phi mà sống lại cũng phải gọi trò bằng cụ

.


Rồi chúng nó bắt đầu nói chuyện có chủ đề nhé, ví dụ như chủ đề con vật yêu quý ấy. Có 1 thằng mặt dài như quả nhót, mắt một mí, trông đã thấy buồn cười rồi, bảo thế này chứ: thưa cô, nhà con có 2 con rùa, nhưng bà con thả 1 con xuống hồ rồi. Vẫn cái Mitxi tóc thắt bím ấy hỏi lại: ơ, thế hóa ra rùa ở Hồ Hoàn Kiếm là do bà bạn thả xuống đấy à? Cô giáo choáng vángJ. Rồi thì đứa thì bảo con thích con chim, con thích con thỏ, con thích con mèo… Cái thằng bò húc lại nhảy nhót xung quanh cô và bảo: con không thích những con đó, đố cô biết con thích con gì? Thực lòng mà nói, thì cô bó tay, vì cô cũng chỉ biết mấy con vật cưng đó. Nó lại nhảy nhót và nó bảo: cô ạ, con thích có 1 con vịt. Buổi tối, con sẽ để nó ở dưới gầm giường. Sáng ra nó sẽ kêu quặc quặc. Rồi nó làm điệu bộ con vịt kêu quặc quặc. Trần đời, cô cũng chưa biết ai mà thích con vật cưng là con vịt cả

.


Cô giáo thấy mình như một đứa giở hơi giữa những luyên thuyên của bọn học trò, rồi bọn chúng lại tản đi, nhảy nhót với trò chơi của bọn chúng. Có một bé gầy gò, mặt rất xinh nhưng mà trông buồn thiu, vẫn quanh quẩn ở đấy rồi bảo: cô ơi, ngày mai mẹ con và em con về HD đấy? Cô giáo không hiểu gì lại hỏi: thế nhà con ở HD à? Bé con trả lời: hồi trước nhà con ở HD, nhưng rồi bố con chuyền lên đây làm việc, rồi mẹ con, con và em cũng cũng lên đây. Nhưng hôm qua bố con đi về, rồi nói cái gì ấy, rồi con thấy mẹ con khóc. Sáng nay, mẹ con bảo: mẹ con và em con sẽ về HD. Con sẽ ở lại đây với bố cô ạ. Nhưng mà con thích mẹ con và em con cũng ở đây với con…

Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2008

thiêng liêng

Hồi cô độ 6 – 7 tuổi gì đó, khi mẹ đi chợ, cô bảo: mẹ mua cho con một quả na nhé. Hình như hôm đó ở trường, cô được dạy một bài thơ gì đó về mùa thu thì phải. Lúc cô đang chơi ở cầu thang, thì mẹ đi chợ về. Hôm đó trời mưa, cô đang nhảy nhót với mấy bạn hàng xóm, quên mất cả lời vòi vĩnh lúc mẹ đi. Cô nhớ, lúc đấy mẹ mặc áo mưa, mẹ dừng lại ở bậc thang, lấy từ túi ra một quả na và đưa nó cho cô. Cô vui mừng vô cùng, nỗi vui mừng đơn giản là được mẹ cho một quả na thôi. Bây giờ, sau bao năm, cô vẫn nhớ hình ảnh của mẹ cô lúc đó. Cô nghĩ, mẹ cũng chẳng nhớ đâu. Chỉ có cô là nhớ. Điều đó giờ lại như một niềm hạnh phúc, cô cứ khư khư giữ nó cho riêng mình.

Năm cô học lớp 10, bố đi công tác về, mua cho cô 2 cái vòng đeo tay và một cái trâm. Em cô lỡ tay, đánh vỡ cái vòng đá xanh. Cô đeo cái vòng mã não màu nâu bé xíu vào cổ tay trái từ dạo đó. Sau này, có một người bạn thân tặng cô một cái vòng mã não khác. Cô tháo cái vòng của bố mua cho mình ra, và đeo cái vòng mới vào. Một hôm, trời mưa rả rích. Ngồi trong phòng ký túc xá, cô thấy nhớ nhà, rồi tự nhiên cô giật mình hốt hoảng. Nghĩ tự nhiên mình không đeo cái vòng bố mua cho nữa, thì có sao không nhỉ, bố có thể sẽ bị thế nào đó. Thế là cô lôi cái vòng của bố ra, cất cái vòng mới đi, và lại đeo cái vòng bé xíu vào cổ tay trái. Sau này, khi người bạn thân xa cô, có lúc cô đã bật cười và nghĩ, có lẽ cũng vì cô đã không đeo cái vòng của người bạn đó tặng một cách thường xuyênJ. Giờ cả cái vòng của bố cô cũng không đeo nữa, vì nó bé quá. Nhưng cô cũng giữ nó khư khư cho riêng mình, như một niềm hạnh phúc. Nó là của riêng cô.

Đợt cô về hè năm thứ nhất đại học, cô lôi đống báo cũ chuyển từ nhà cũ ra để xem trước khi vứt bỏ nó đi. Cô ngồi giữa la liệt sách và báo. Đột nhiên cô dừng lại, khi nhìn thấy bức ảnh chụp lại một bức tranh sơn dầu. Hình một cô bé mặc váy đỏ, mắt như hai giọt nước, lặng lẽ. Vô thức, cô cầm kéo cắt bức ảnh để riêng ra một bên. Cô mang nó theo ngày ra trường, ép lại và treo ở giường. Thỉnh thoảng, khi chỉ một mình, cô nhìn bức ảnh đó, mọi thứ dường như lắng xuống. Không hẳn là cô vui lên, chỉ như là cảm thấy bình lặng trong những xáo động của mình. Đến giờ cô vẫn giữ tấm ảnh đó. Cô đã giữ khư khư nó qua những đợt chuyển từ phòng này sang phòng khác, chuyển từ nhà này sang nhà khác cả 10 năm trời. Giờ nó được đóng khung gỗ, treo trong phòng cô. Nó là của riêng cô.

Hôm cô về nhà, lúc mẹ đang ngồi gói ghém đồ ăn để cô mang đi, cô vung tay đánh mạnh vào người mẹ một cái. Mẹ chẳng hề giật mình, vẫn tiếp tục gói đồ. Cô biết chắc là mẹ không giật mình mà. Cô cũng cảm thấy hạnh phúc vì biết mình biết chắc điều đó, như một sự tự hào con trẻ của riêng cô.



Thực ra, cô thấy mình rất ích kỷ, với một số thứ. Những thứ rất nhỏ, và tưởng như rất vớ vẩn, nhưng cô cứ muốn lưu giữ cho riêng mình. Một cảm giác, hay là một cách gọi tên… Cũng có đợt, cô còn cảm thấy lo lắng, vì cô nhận ra lâu rồi cô chẳng có cảm giác ích kỷ đó với cái gì cả. Cô chỉ chăm chăm đi làm, cô cũng quan tâm đến xung quanh, cũng có những thú vui nho nhỏ nhưng cô không có cảm giác ích kỷ lưu giữ một cái gì cho riêng mình.
Hình như sự ích kỷ đó giờ đang manh nha cựa quậy. Cô có nên để yên cho nó sống?

Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2008

Con muốn bóp cổ hắn:D

Câu trên là trích lời của Jo:D. Mình khủng bố lắm thì cũng mới muốn đá vèo ai đó qua cửa sổ, chứ chưa định bóp cổ ai bao giờ:D

Có những “cuốn sách” quen thuộc, khi đọc lại chúng, cảm giác như mình được trở về nhà (trích lời của Jo). Little Women là vậy. Xem lại, cảm giác vẫn như thế. Từng xem version cũ ở nhà trên TV, sau đó mới xem version 2 ở Fansland với bạn H. Thích Jo của Winora Ryder hơn. Cũng thích cô này luôn từ phim đó. Lúc xem lại, khi nhìn thấy Jo kéo tung mũ để lộ mái tóc ngắn, nghe những lời Federik nói cùng Jo trong nhà hát.. vẫn xúc động như thường. Vui thật
. Lời thoại giản dị, sâu sắc và đẹp. Các nhân vật trong phim đều hay. Thích Jo vô cùng. Thích cách cô ấy yêu thương mọi người và mọi thứ. Lại thấy mình không thay đổi. Vẫn mong chờ những điều từ lâu nhưng không cũ…

Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2008

Dế mèn lang thang, gà con lang thang, lang thang có sợ lạc đường? lang thang liệu có gặp nhau:-)

Thế này chứ, mình đang ngồi làm việc. Ở chỗ mới này của mình, phòng làm việc được bố trí vách ngăn. Bên phải mình là cái cửa sổ, nhìn ra cũng có một mảng xanh tươi của cây lá. Nhưng trước mặt mình là tường. Nên mình chẳng thể nhăn nhở với ai được. Thế là cả buổi chỉ chăm chú làm việc. Vậy mà tự nhiên giật mình. Rồi vểnh tai lên, nghe ngóng. Cảm giác này nghĩ mà hay. Là “As time goes by”. Mình quay ra cười với cậu đồng nghiệp trong phòng: Chị thích bài này cực ấy. Một chút thì có người nói: Trời ơi, ai mà nghe cái thể loại nhạc này. Vậy là thôi. Tắt ngủm “As time goes by”. Nhớ từng nghe bài này hồi còn làm ở TPC. Xếp đi công tác dài ngày, công việc lại rảnh rỗi. Mình và em Đ phóng xe lên HBT, thuê mấy bộ phim về xem, có Casablanca và The God Father. Vừa xem vừa ức cái đĩa bị kẹt. Lâu quá rồi còn gì. Hôm nay, nghe nó ở đây, cứ như gặp lại bạn cũ sau lâu ơi là lâu…

Tối về, giở chứng. Lục lọi lung tung, search mạng lung tung, rồi còn xin xỏ người khác nữa chứ. Vậy là mấy hôm nay, chỉ có nhạc và nhạc, lủng củng loảng xoảng, mà là những thứ cũ kỹ cơ

. Ừ thì bây giờ không phải là ngày xưa. Mọi thứ cũng bộn bề hơn. Nhiều thứ cũng phôi phai đi. Nhưng thỉnh thoảng vẫn muốn được lang thang với những “vớ vỉn” này. Có đôi khi vui quá, như những sáng chủ nhật ở BC. Bật Queen vang phòng. Mở toang cửa ra, kéo tung rèm. Hay những lúc, “chẳng có gì là buồn cười”, căn phòng 12m2 trên tầng 5, cũng sáng chủ nhật, trời mưa rấm rứt, nằm trùm chăn kín mít, nghe nhạc Phú Quang. Bạn H cứ phải hò dô mãi về vụ ăn sáng. Có hôm, bỏ mặc bạn H đi ăn sáng 1 mình, rồi đi chợ một mình… Những chủ nhật dù up quá, hay down quá ấy đều luôn là thương nhớ, vì nó rõ nét theo cách up và down của nó
.


Tối qua vào đường link của một người (để nghe một bài hát khác) lại nhìn thấy Vọng Cổ Buồn, mới nhớ ra lâu rồi chẳng tóm được vụ Vầng Trăng Cổ Nhạc nào cả. Đầu tháng thì cứ lầm bầm tự bảo rằng cuối tháng này phải nhớ để tóm du kích, vậy mà toàn quên. Chui vào Vọng Cổ Buồn, lê la khắp chốn, nghe Kim Tử Long ca Võ Đông Sơ - Bạch Thu Hà sao mà đã. Rồi Quán Gấm Đầu Làng nữa chứ. Lại nhớ chuyến xe đi miền Tây cùng L và D. Bỗng nghe “kịch”, ngoảnh lại thấy cửa phòng mình đang mở đã được đóng “kịch” 1 phát rồi

. Hic, ý là gì biết rồi đấy, em trai
. Nếu ở nhà thì thể nào cũng có đồng minh là đại ca bố. Bố chở đi mua đĩa, chở đi đổi đĩa, rồi xem cùng, nghe cùng, rồi đọc vanh vách tiểu sử đời tư của Lệ Thủy, Thanh Kim Huệ… yêu ai, lấy ai, bỏ ai cứ như là chuyện nhà mình. Nên con gái dù tuổi đã cao nhưng lúc nào cũng tưởng bở là mình còn trẻ lắm
. Đại ca mẹ thì mặc dù đã đày ải mình lên gác, vẫn thỉnh thoảng chạy lên bảo: Ngày Tết, mà trong nhà này cứ “Trời ơi”, “Chàng hỡi” cả ngày thế này thì không ra làm sao cả
. Nghe mấy cái bài này, tự nhiên muốn về nhà thật đấy. Tuần này, bận rồi. Tuần sau học xong GSM phải nhảy về nhà 1 cái. Một ngày đủ để ăn cháo lươn bà H, xin đại ca mẹ một bữa thịt me chấm mắm tép và canh cá đuối nấu bèn môn bỏ đầy rau ngổ. Đại ca bố thể nào chẳng “hành hạ” mình bằng Khúc Hát Sông Quê của Nguyễn Trọng Tạo. Đến lúc ra, ít nhất lại phải kẹp nách hộp cà và chai mắm tép cho thằng em (nó đã gọi điện về đặt hàng rồi). Khổ quá cơ, cứ thích lạng xe ở thủ đô, nhưng lại toàn download thức ăn từ bếp của mẹ. Thức ăn quê mình, màu thì không rực rỡ, mùi vị thì khó ưa, đồ nghề trang trí thì ít. Vậy mà lúc nào cũng thấy cà giòn, bóng đẹp, mắm tôm thì thơm lựng, đỏ đậm
J
. Mà đứa nào cũng order cái gì đó chứ. Con thấy bố mẹ đẻ được 3 đứa con, như đẻ ra 3 quả bóng bay. Mỗi đứa 1 hướng, 1 màu, dây buộc dài, dây buộc ngắn nhưng đều được túm lại ở tay bố mẹ
.


Mà cái vụ cải lương này rõ là phiền hà. Biết làm sao bây giờ. Tóc thì giờ đã nhỡ tỉa như nhân vật trong phim hoạt hình Nhật Bản, trông cũng chẳng đến nỗi “vùng sông nước” hay “miền sơn cước” lắm, vậy mà mỗi lần nghe cải lương/ vọng cổ thì mặt lại ngây ra. Đành chịu tiếng “hâm” vậy. Nhưng nhiều lúc thấy vui, thỉnh thoảng lại nhận được tin nhắn của đứa bạn, hay cuộc gọi bất thường của đại ca bố, báo: trên HTV9/ Buồn Việt đang có cải lương đấy
. Vậy nên nghĩ, sau này chắc sẽ báo trước với ai ở cùng nhà, rằng thỉnh thoảng em sẽ ngớ ngẩn đấy, ngớ ngẩn với sự hiện đại này, thỉnh thoảng em sẽ nghe cải lương hay vọng cổ. Chẳng phải vì em ướt át, đang buồn đến “lệ rơi như mưa” hay “tim thiếp như đang nát tan” đâu. Mà chỉ vì em cứ thích nghe vậy thôi. Và em cũng chẳng lý giải nổi vì sao em lại thích nó. Cũng giống như muôn cái sự thích/ không thích của em ở trên đời này. Mà anh thì chắc cũng vậy thôi nhỉ, dù anh có lôgích hơn em (là em nghĩ thế
), nhưng anh có lý giải được hết mọi thứ không?

Thứ Ba, 6 tháng 5, 2008

Răng lại cười rứa?:D

Hic, tự nhiên nghĩ thấy buồn cười thật. Đau răng. Mình thấy đau chứ cái răng thì nó có đau quái đâu. Nhưng không có răng thì không ổn chút nào. Trông mặt mình sẽ rất khôi hài. Mà lại không gặm xương được:D. Nói tóm lại, đau răng thì đau răng, vẫn cần phải có răng. Bình thường ước bao nhiêu điều, bây giờ thì chỉ ước mỗi một điều giản dị: là không bị đau răng:D.

Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2008

I was taught to love u, or I was born to love u?:D

Mum used to go to the market almost everyday, when I was a child. Backing home, she gave me a small and thin book. The books were as large as a hand. Each covered 1 or 2 fairy tales. The name of 1st story is still in my mind now. It is "beauty & the beast". Dad used to go on business trip every 2 or 3 months. Backing home, he brought me so many books, the secondhand and the brand new ones. I started reading the secondhand book on those days. Dad and Mum used to read many books, which were for the adults as explained by them. Hehe, against their warning, I finished almost of them. Hehe, sorry to Mum and Dad. I have not followed some of your advices so far.
The first gift from my learning at school was a book, whose name is still in my mind now. It is "Hung Dao Vuong Tran Quoc Tuan".
The first library card of mine was made at the summer holiday of 4th grade. Sometimes, only me and the pregnant librarian stayed in the room. Hehe, one day, she was so tireddue to the pregnancy and she allowed me to bring the book home. Since then, I could bring the books home from library. I still remember her name now, Ms Oanh.
My family used to live on 4th floor of an apartment. On the 1st floor stayed an old writer, Mr. Tho, who set up a shop for book rental nearby. I used to borrow the books from that shop. The shop covered many best-sellers' products. One day, the writer called me to his home. He opened a cabinet. Quite great. So many books there, the books were not displayed at the shop. All of them are by Russian and French writers. He thought that I maybe liked them. If I liked, he could lend them to me without any fee. Quite great. It was another library for me.
So many books were given to me as gifts by my friends during student time. After 5 years of university, I moved all my books home at Vinh. One day, mum called and informed that the burglar broke in my home and took away some items among which were all of my books. What a crazy guy. Hehe, it should be called bankcrupcy in term of books at that time.
It is not good that I could not remember the name of 1st book bought by myself on my own money. Moreover, I forgot so many books' content. Just remember reading them, but no clear idea about their content rises in my mind.
Day by day since the time I started dealing all on my own, something has changed, something has not changed. Anyway, the love for book has been remained. When I am up, I think I should buy something for myself. Ok, first, it should be a book. When I am down, I think I should do something to warm up myself. This thing, that thing. Anyway, first, lonely wander to the bookshop and buy a book. When I gain some additional amount out of regular money, I think I should buy something for myself. This thing, that thing. Anyway, I still love to get a book first...
Sometimes, I wander in a large bookshop and then leave it without any books. I find the old ones which I used to like very much but partly forget. However, I don't have affection strong enough to buy them. I still like them, but I am not eager to read them again. I find some new books, the hot ones. Anyway, I rarely believe in the advertisement. Thus, I do not buy them. I find some others sounding interesting. However, I have never heard about them. None of my friends told me about them. Are they interesting? Should I buy them? Finally, I leave the bookshop without any books. No eagerness for the old, but no risk for the new. Sometimes, I am crazy in that way, even for the book.
And quite funny. Before around 16, I was attracted by many books, many among which are the one for the adults. But now 16 years after 16, I am attracted by few books, many among which are the ones for the children.
Yesterday, I was up and I wandered to the bookshop, alone but not lonely. I bought some books. For adult? Yes. For children? Yes. The old which was read before? Yes. And the one which has never been heard about before? Yes. I bought all of those. And I felt free

Thứ Bảy, 3 tháng 5, 2008

Wind for what?

Back to "4 Mua" after nearly one year. Light wind around and green tree above. Crowded but not noisy. Looking at the lake, Peaceful? No. Empty? No. Cannot express myself. It's not up, but it's nice. The ice cream is so sweet but not cold, just cool. Used to like ice cream, quite cold ice cream, cold enough to make myself shiver. A thought touched my mind, out of my expectation.
Standing at the balcony. Quite late now. Cannot get to the sleep. Light wind around and the silk sky above. Dark and silent. Peaceful? No. Empty? No. Cannot express myself. It's down, but it's nice. A thought touched my heart, out of my expectation.
Wind around and out of my expectation.