Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

những dòng viết mới

Trời mưa kinh thật. Cứ rào rào. Đoạn đường từ nhà mình ra Giải Phóng thể nào cũng ngập, và mỗi lần đi qua đó mình đều hồi hộp xem cái xe thấp tè của mình có bị chết máy không. Lần nào cũng hồi hà hồi hộp, nhưng chả lần nào chết máy. Rõ phí cả sự hồi hộp. Mưa vẫn rào rào, bọn em đã dậy lục tục để chuẩn bị đi làm, mình manh nha ‎ý định gửi tin nhắn cho “quyền” của “quyền trưởng nhóm” bảo rằng em bị ốm, em xin nghỉ nhưng lại thấy thật phí phạm, xếp đang đi vắng, chả tội gì, vẫn bảo là mặc kệ xếp, nhưng rõ ràng, mỗi khi xếp đi vắng thì thấy văn phòng thật tuyệt. Vậy nên, mấy ngày nghỉ ốm không ly do nên dành cho những ngày có sếp ở văn phòng. Thế là lóc cóc mò dậy. Đang đánh răng thì thằng Cốc lò dò đứng ngay cửa phòng tắm, bảo: hôm nay bác đưa em đi học à? (nó hỏi thế vì bố mẹ nó đã biến mất), mình mới bảo rằng: hôm nay em được nghỉ vì trời mưa, em ở nhà với bà, đừng đánh em Linh Vy nhé. Nó vừa “vâng” ngọt xớt thì đã rú lên: bác làm mù mắt em rồi, bọt đánh răng bắn vào mắt em. Thế là nó cứ ôm lấy một mắt và một hai bảo rằng mình làm mù mắt nó. Rõ hâm, ai bảo đứng đấy. Nhưng đấy là mình nghĩ, chứ miệng thì bảo: bác xin lỗi em nhé, chả mù đâu. Nhà này buồn cười thật, người lớn suốt ngày phải đi xin lỗi trẻ con, mà toàn vì những việc rất vớ vẩn. Thảm họa nhất là vụ bố thằng Dưa Hấu gọi điện cho bố của mình, thì thấy bố mình luôn miệng xin lỗi thằng Dưa Hấu, mới hỏi: vì sao bố lại phải xin lỗi nó nhiều thế? Bố mình mới vui vẻ trả lời rằng: nếu không xin lỗi nó, thì nó không ăn cho.

Thế là mình đi làm. Qua đoạn đường trũng cũng hồi hộp và xe lại chả chết máy. Ngày mưa, đáng lẽ Hà Nội sẽ có thể trở nên thảm thiết trong mắt mình, và mình sẽ có thể viết vài dòng có chút mơ mộng. Nhưng điều đó hơi khó, vì dạo này ở gần văn phòng có một lớp học trống. Khi mình đến văn phòng và đi xuống đường thì cái góc phố rất đẹp gần văn phòng cứ uỳnh uỳnh tiếng trống, chả hiểu là đang đánh bài gì nhưng rất rộn ràng. Thế là thôi, mình lôi sữa Anlene ra uống, bật máy vi tính để nhập mớ tài liệu tồn đọng cả năm nay. Được cái, mình rất giàu trí tưởng bở : sữa Anlene có vị vani nên mình quên là mình đang chăm sóc tuổi già mà nghĩ là mình đang ăn kem, và trước khi nhập số liệu mình đã chụp tai nghe lên, bật nhạc nghe cho đã, thế là khi gõ mấy con số loằng ngoằng mà có nhạc thánh thót trong tai lại có cảm giác như mình đang chơi piano chứ. Sợ thật, nhưng dù sao ngày cũng rất tuyệt, bằng cách này hay cách khác, mình không nên luôn luôn để cho thời tiết gây ảnh hưởng, thi thoảng thì ok