Thứ Ba, 24 tháng 7, 2012

Treo hình cho đỡ trống

Mấy hôm nay tôi muốn viết về một số thứ, về những món kho thơm nồng mùi nghệ của mẹ tôi, về sự thủng thẳng trong mấy gian nhà gỗ của bà tôi, về việc đột nhiên tôi suốt ngày la cà trên facebook, cả một số tưởng tượng nhỏ về Khanh trong những ngày mới, nhưng tôi không viết được, và lý do thì rất kỳ cục, rằng do trời nóng quá. Tôi thấy mấy ngày vừa qua nóng kinh khủng, đến mức có lúc tôi thấy mình như bốc hơi hết sinh khí, lề rề đôi giày bệt ra thang máy rồi xuống nhà xe, mặc dù có lúc đã định mang giày cao gót và mặc một cái váy khá điệu để đi làm. Nên tôi đăng mấy tấm hình này lên, cho đỡ trống ngôi nhà rêu của mình. Sang cuối tuần tới là tôi lên tàu cùng với mấy cô bạn đi Phú Yên và Bình Định. Tôi tự nghĩ đấy có thể là chuyến đi bụi cuối cùng của mình, vì tôi bắt đầu thấy mình phải giữ gìn sức khỏe một chút:-), trông tôi ngày càng giống như pho tượng lôi ở dưới hố sâu lên, lem nhem và lôi thôi. Hehe, đi chuyến này về, sẽ chỉ tập yoga và đi bộ thong dong thôi nhé!

Đây là nồi cá kho của mẹ tôi, lúc đi qua tôi thấy màu xanh của khế rất thích, nên chụp, chụp xong soi lên thì thấy cái chết của đôi cá rất lãng mạn:-)  Đây là một góc trong văn phòng của nhóm tôi hôm cuối tuần, thanh long đỏ đặt cạnh bao cao su của nhóm HIV và nước sát khuẩn của nhóm Bệnh truyền nhiễm:  Còn đây là một góc nhỏ dưới chân tòa nhà văn phòng tôi, đối diện cánh cửa này là một cửa hiệu làm tóc có tiếng ở Hà Nội rất long lanh, còn ngay sát cạnh nó là một cửa hàng quần áo thời trang rất lung linh, nhưng tôi lại thích nhìn cái góc cũ kỹ này nhất. Có vài buổi sáng tôi chạy xuống đây ngồi ăn bánh giò chan tương ớt. Khi hàng bánh giò tan, thì có một bác thợ cắt tóc treo gương lên để cắt tóc nam. 

Thứ Tư, 11 tháng 7, 2012

...

Dưa Hấu lò dò đi ra bếp, đầu này bà nội đã lên giọng: này, không được lấy cái mâm ra đây đâu nhé. Nhưng bà nói gì thì nói, Dưa Hấu đã kéo cái mâm ra giữa phòng khách. Tôi và đứa em dâu lười nhác nửa nằm nửa ngồi, cười cười. Đang không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp, nhưng tôi đoán bà nội sẽ tiếp tục xem TV, còn Dưa Hấu sẽ lật mâm ra và ngồi vào giữa. Nhưng bà nội lại khều Dưa Hấu, bảo: lại đây bà làm cho. Thế là Dưa Hấu kéo cái mâm lại gần bà, bà nội cầm lấy cái mâm và xoay tít theo kiểu mình xoay đồng xu. Nhưng đây là một đồng xu to đùng và Dưa Hấu cười khoái trá. Hai bà cháu cứ chơi như vậy.

Buổi tối thường có những chuyện như vậy. Nhỏ mà không nhỏ. Quen mà không quen. Bà nội Dưa Hấu là mẹ tôi, luôn làm tôi không hết ngạc nhiên. Giữa những tháng ngày nhiều khi tôi thấy trễ nải, chậm rì, tôi chỉ ước tôi như mẹ, lúc nào cũng tìm thấy một điều gì đấy để mỉm cười và khiến người khác vui, và yên lòng...

Thứ Sáu, 6 tháng 7, 2012

những ngày tới

Thơ mới của Việt. Lâu rồi không viết gì, lâu rồi cũng không đọc thơ của Việt. Đọc thơ Việt, thất vọng hay hy vọng đều muốn rơi nước mắt. Qua nhà chị Vua Lì (vẫn cứ thích cái tên cũ của chị hơn) nhớ mình từng xem You've got mail đến mấy lần, từng ảo tưởng mình có phần kỳ cục và dễ thương giống cô gái đó:-). Dần dần chỉ thấy mình kỳ cục, không thấy mình dễ thương nữa:-). Nhưng tự AQ, kỳ cục được cũng là một điều may, sợ một ngày mình điềm đạm với tất cả những điều thích hay không thích, dẫu biết thế là có lợi, không cần phải nhắc em đâu, nhiều người nhắc em vậy rồi, nhưng lúc cần lên cơn điên là em vẫn cứ lên cơn điên thôi.


Chạy đi

Khi lòng đã không còn chờ mong bất cứ điều gì
thì hãy chạy đi…

Vẫn còn kịp để sống cuộc đời mà mình từng hoài nghi
vẫn còn kịp dang tay ra và lòng mở rộng
vẫn còn kịp khóc đến tận cùng rồi cười trên hi vọng
vẫn còn kịp lau mồ hôi cho trái tim đã mệt nhọc
sau những ngày khốn cùng…

Là chết đi sẽ quá dễ cho một quãng đời lạnh căm
không biết mình đã uống gì, ăn gì ngoài nước mắt
cứ cầu mong cho tất cả bóng đêm đều là ánh sáng
mỗi con đường đi qua đều dẫn về sa mạc
đau đớn đến từng phút giây!

Chạy đi…
đừng nhìn lại dù cho đó là một ngày ấm áp lên từng kẽ tay

Hãy để bàn chân sống cuộc đời từng là đứa trẻ
hãy để yêu thương sang một bên và đối đầu với nghiệt ngã
hãy để những cô đơn có thể nhìn thấy mình đâu đó trên vai người xa lạ
hãy để mình có cơ hội nhìn thấy đời mình khi mất đi tất cả
và học cách bắt đầu…

Mỗi con người sinh ra đâu chỉ có giá trị cho một lần đau
sao cứ nghĩ mình chẳng bao giờ muốn cười vui thêm nữa?
bão giông là của bầu trời chứ không chỉ dành riêng cho những con người đổ vỡ
đời chỉ là một phép tính của từng ngày, từng ngày duyên- nợ
nên chạy đi…

Có thể mình sẽ còn chán ghét bản thân mình khi chấp nhận đổi thay
từng yêu một con người và giờ cần quên lãng
từng hứa bằng cả trái tim và giờ câu trả lời vùi sâu trong đất cát
từng ôm chặt vào lòng và giờ vội vàng gỡ ra những ngón tay lem đầy mất mát
từng từ bỏ thế giới xung quanh và cũng từng sống vì một niềm tin duy nhất
từng cố chấp sai lầm…

Nhưng yêu thương chết đi ở nơi này sẽ về một nơi khác náu thân
thắp cho mình một ngọn đèn để biết chở che không bao giờ là đơn giản
hết những đêm này vẫn còn đó những đêm dài vô hạn
một ngàn lần đớn đau để được một lần lóe sáng
như bình minh đầu tiên của nước mắt
chắc chắn sẽ đẹp long lanh!

Chạy đi…
Yêu thương vẫn còn rất nhiều trên những bước chạy trong cuộc đời mình!

Nguyễn Phong Việt