Thứ Năm, 20 tháng 11, 2008

Người thầy đầu tiên

Có lần về nhà mẹ kể hôm đó con chó bị ốm, bố chở nó ra bác sỹ thú y xem nó bị làm sao. Lúc đi thì trời bình thường, lúc về thì trời lâm thâm mưa, mẹ ra mở cửa cho bố thì thấy bố ôm con chó ở đằng trước, nó đội cái mũ của bố, còn bố thì đầu trần; bố bảo: nó đang ốm nên bố cho nó đội mũ. Sau này, con chó đó bị người ta bắt mất. Lúc con về nhà, bố và mẹ đều chặc lưỡi, bảo nó bị bắt mất rồi, nó mà còn ở đây thì thế này thế kia. Mỗi lần nghĩ đến chuyện con chó, vừa buồn cười, vừa không buồn cười.

Cứ cách ngày không gọi điện về nhà thì bố gọi ra bảo, sao không cập nhật tình hình gì cho bố mẹ cả. Trời ạh, con có phải thời sự quốc tế đâu mà thay đổi đến mức như vậy. Rồi lại hỏi, em có gọi điện cho con không, hay con không gọi điện cho em àh. Lại trời ạh, em con là em con nhưng giờ nó có vợ rồi, chẳng lẽ ngày nào con cũng gọi điện cho nó hay nó gọi điện cho con. Mỗi lần nghe câu “giận bố àh, sao không gọi điện cho bố hay không cập nhật tình hình cho bố” thì vừa buồn cười, vừa không buồn cười.

Bố dùng di động nhưng không biết sử dụng chức năng nhắn tin. Thỉnh thoảng con mở máy của bố và đọc tin nhắn từ cả mấy tháng trước. Của cháu, của em họ… Đọc xong rồi thấy buồn cười. Có hôm bố bảo, không biết thằng M nó đang ở đâu. Con bảo để con xem rồi con ngồi tý tách nhắn tin. Bố nhìn sốt ruột lắm, rồi hỏi: sao bố thấy mấy đứa cứ hay bấm bấm thế, là tiếc tiền hay là thích thế, gọi cái đi cho nhanh. Con bảo: cả hai:D. Bố cũng chẳng dùng chức năng contact list. Mỗi lần có người gọi bố để hỏi số điện thoại của người khác, bố lại đeo kính vào và giở ra một cuốn sổ, ghi nắn nót đầy số điện thoại, rồi đọc cho người ta.

Bố rất thích xem các game show, kiểu như Ai là triệu phú, hay Chiếc Nón Kỳ Diệu… Chính xác là bố thích thi những chương trình ấy. Bố bảo: bố trả lời được rất nhiều câu hỏi mà người khác trả lời sai, ở tận mức mấy chục triệu ấy. Sau này con phát hiện ra là đúng thế thật, nhưng mà những vòng đầu thì bố toàn trả lời sai:D.


Đôi khi không làm gì, con nghĩ ngợi lung tung. Con nghĩ về bố, con cười một mình vì thấy buồn cười. Cũng có lúc, con nghĩ đến những chuyện không hề làm con buồn cười, con cầm máy gọi cho bố, nghe bố bảo: àh lại nhớ đến bố àh, lại vừa thấy buồn cười vừa không buồn cười.

Ngày tháng trôi qua, cảnh bố chở con đi khám bệnh, cảnh bố quát người bác sỹ quan liêu làm bà ta hết hồn, cảnh bố đội chiếc mũ nan của con đứng chờ con trước cổng trường hôm con thi đại học, cảnh bố méo miệng bóp cái chén và bảo con: bố bóp cái chén méo miệng này, hay bố để que diêm đang cháy dở vào miệng cho hàm răng đỏ hồng lên rồi bảo: con xem này… như vừa mới đây thôi.

Ngày tháng trôi qua, lấp lánh ấm áp trong những điều con có được là những chuyện buồn cười và không buồn cười Bố dạy cho con.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét