Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

những dòng viết mới

Trời mưa kinh thật. Cứ rào rào. Đoạn đường từ nhà mình ra Giải Phóng thể nào cũng ngập, và mỗi lần đi qua đó mình đều hồi hộp xem cái xe thấp tè của mình có bị chết máy không. Lần nào cũng hồi hà hồi hộp, nhưng chả lần nào chết máy. Rõ phí cả sự hồi hộp. Mưa vẫn rào rào, bọn em đã dậy lục tục để chuẩn bị đi làm, mình manh nha ‎ý định gửi tin nhắn cho “quyền” của “quyền trưởng nhóm” bảo rằng em bị ốm, em xin nghỉ nhưng lại thấy thật phí phạm, xếp đang đi vắng, chả tội gì, vẫn bảo là mặc kệ xếp, nhưng rõ ràng, mỗi khi xếp đi vắng thì thấy văn phòng thật tuyệt. Vậy nên, mấy ngày nghỉ ốm không ly do nên dành cho những ngày có sếp ở văn phòng. Thế là lóc cóc mò dậy. Đang đánh răng thì thằng Cốc lò dò đứng ngay cửa phòng tắm, bảo: hôm nay bác đưa em đi học à? (nó hỏi thế vì bố mẹ nó đã biến mất), mình mới bảo rằng: hôm nay em được nghỉ vì trời mưa, em ở nhà với bà, đừng đánh em Linh Vy nhé. Nó vừa “vâng” ngọt xớt thì đã rú lên: bác làm mù mắt em rồi, bọt đánh răng bắn vào mắt em. Thế là nó cứ ôm lấy một mắt và một hai bảo rằng mình làm mù mắt nó. Rõ hâm, ai bảo đứng đấy. Nhưng đấy là mình nghĩ, chứ miệng thì bảo: bác xin lỗi em nhé, chả mù đâu. Nhà này buồn cười thật, người lớn suốt ngày phải đi xin lỗi trẻ con, mà toàn vì những việc rất vớ vẩn. Thảm họa nhất là vụ bố thằng Dưa Hấu gọi điện cho bố của mình, thì thấy bố mình luôn miệng xin lỗi thằng Dưa Hấu, mới hỏi: vì sao bố lại phải xin lỗi nó nhiều thế? Bố mình mới vui vẻ trả lời rằng: nếu không xin lỗi nó, thì nó không ăn cho.

Thế là mình đi làm. Qua đoạn đường trũng cũng hồi hộp và xe lại chả chết máy. Ngày mưa, đáng lẽ Hà Nội sẽ có thể trở nên thảm thiết trong mắt mình, và mình sẽ có thể viết vài dòng có chút mơ mộng. Nhưng điều đó hơi khó, vì dạo này ở gần văn phòng có một lớp học trống. Khi mình đến văn phòng và đi xuống đường thì cái góc phố rất đẹp gần văn phòng cứ uỳnh uỳnh tiếng trống, chả hiểu là đang đánh bài gì nhưng rất rộn ràng. Thế là thôi, mình lôi sữa Anlene ra uống, bật máy vi tính để nhập mớ tài liệu tồn đọng cả năm nay. Được cái, mình rất giàu trí tưởng bở : sữa Anlene có vị vani nên mình quên là mình đang chăm sóc tuổi già mà nghĩ là mình đang ăn kem, và trước khi nhập số liệu mình đã chụp tai nghe lên, bật nhạc nghe cho đã, thế là khi gõ mấy con số loằng ngoằng mà có nhạc thánh thót trong tai lại có cảm giác như mình đang chơi piano chứ. Sợ thật, nhưng dù sao ngày cũng rất tuyệt, bằng cách này hay cách khác, mình không nên luôn luôn để cho thời tiết gây ảnh hưởng, thi thoảng thì ok

Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013

ừ thì viết vài dòng

Vì Hà Nội đang đẹp quá. Năm nào vào lúc này, hình như tôi cũng nghĩ như vậy. Dọc phố tôi đi làm hoa nở bung trời. Có hôm tôi nghĩ bụng, chắc cuối tuần rủ mọi người đưa trẻ con vào công viên Thống Nhất, bọn nó chơi còn mình chụp ảnh hoa, nhưng chưa cuối tuần nào làm được. Đổi lại, sáng sáng tôi đi làm, cổ cứ nghểnh lên như dở hơi vì cả một đoạn dài trên đường, bằng lăng nở ngập phố, đều là tím cả những mỗi cây tím một kiểu, chả cây nào giống với cây nào. Và chiều chiều đi làm về, tôi lại cứ băn khoăn có nên dừng lại để chụp ảnh mấy cái cây mà mình thích không, và rồi chả bao giờ dừng lại vì thấy mình cứ hâm hâm làm sao đó, mặc dù mình thì cũng hâm hấp thật, nhưng hâm ở đâu thì hâm, ngay tại Hà Nội, nhiều khi mình không dám làm nhiều việc mà mình luôn làm ở nơi khác, để rồi đến lúc gần về đến nhà lại thấy lo lo, rằng có thể mai bằng lăng lại đã rụng hết và mưa xuống, màu hoa hết tím, và mình sẽ không chụp được ảnh cái cây hoa mình thích nữa. Thế là năm nào cũng như năm nào, đến giờ tôi vẫn chưa chụp được cái cây bằng lăng còi cọc mọc trên phố tôi qua.

Kiểu viết này đạt đúng xì tai: em nhìn thấy hòn đá, em nhặt nó cho vào túi, nó rơi ra, em lại nhặt lên. Nhưng quả thật, dạo này mình không cất bút nổi, nghĩa là sang năm, lúc mở cái blog ra, chả có gì mà đọc, để mà cười, hay để mà mắt lấp dấp nước.

Ở nhà thì như hài kịch, buổi tối thằng cháu kì quặc mãi không quyết định được chỗ ngủ của bản thân, cứ đi hết từ phòng này sang phòng kia, mỗi lần di chuyển nó lại bắt mình đi theo, và thị em nó thì nó không cần những vẫn lũn cún theo sát anh, vậy là cái binh đoàn 3 người cứ ôm gối đi ra rồi lại đi vào, mình thực tình là người rất nghiêm túc, nhưng nhiều khi lại bị rơi vào hoàn cảnh trở thành kẻ khôi hài là thế.

Lại chuyển từ đề tài Hà Nội đẹp sang thằng cháu kì quặc: thằng này hôm trước đi học về, mẹ nó kiểm tra ba lô thấy có 2 sợi chiếu, nếu để bên ngoài thì tôi sẽ nghĩ là rác. Mẹ nó mới hỏi nó: là cái gì đây? Sao con cho nó vào túi. Thì nó hớt hơ hớt hải kiểu như sợ bị quăng đi mất và trả lời: 2 cái sợi chiếu này con nhặt ở lớp, để hôm nào ông nội ra ông nội hái cái lá rồi làm con trâu cho con. Èo, thế này ông nội kết nó là phải. Xét cho cùng, nó cũng hâm hâm như ông nội. Nếu ông nội ở đây, sáng sáng thường thò cổ vào phòng nó, giơ tay nhắm vào nó và bắn: pằng pằng. Nó lại hỏi: ông bắn cái gì thế. Và ông trả lời: ông bắn cái chiếu, thế là nó cho qua. Vì nó kỳ quặc, nên nhiều người kết thân với nó cũng kỳ quặc theo. Hôm qua, mình sang nhà thằng kỳ quặc khác, bà nội còn bắt mình cầm về một con ve sầu (nhưng bà gọi là con cạp cạp) cho thằng này. Bà buộc con cạp cạp vào cái dây, cái dây quấn vào tờ giấy cuộn tròn, rồi đưa cho mình, bảo: cầm về cho nó chơi, tau bắt được buổi sáng, thằng DH chơi chán rồi. Mình phải cho ngay vào túi, chứ chả nhẽ lại phất phơ con cạp cáp ấy đi giữa đường.

Đang định cuối tuần leo lên tàu đi về quê. Mục đích là ăn một bữa vèo luộc với ông nội của bọn nó, và chụp chung với ông nội một tấm hình, vì ông vừa mới nhổ cái răng cửa. Nhưng ông lại quyết định đi trồng răng luôn, thế thôi, mình chả về nữa. Cuối tuần mình lại lê từ nhà thằng cháu này sang nhà thằng cháu kia với mớ tài liệu lúc nào cũng phải xin gia hạn deadline. Lúc nhận việc thì lúc nào cũng nghĩ rằng ô đây là cơ hội, nhưng đến lúc làm nhiều khi lại thấy nó là của nợ. Ngày tháng chỉ được cái rộng dài nhưng trôi vèo vèo. Chấp chới trong nắng chói và hoa lá nhiều màu này là gì?

Ảnh chụp ở Le Petit Café, ngồi thế này làm sao mà học được nhỉ? Mình mà ngồi thế này chắc đầu óc chỉ la cà từ bình hoa ra giá sách, công nhận em này giỏi thật! Hôm nào chị khỏe lại, lên đây, thể nào em cũng dẫn chị ra chỗ này

Note: bài này copy từ FB sang, không hiểu ảnh gốc giờ ở đâu:-)