Thứ Sáu, 14 tháng 11, 2008

Ối...

Trời thì nắng mà lạnh thật đấy. Vậy là mùa đông lồng vào mùa thu. Đừng nhìn thấy nắng mà tưởng ấm, phong phanh xông ra, thành que kem không chừng…

Đãng trí đến mức quên mất là mình có hoạt động “uốn dẻo”. Tuần này, phải đi tập lại Aikido thôi. Sao lại có thể quên một cách tự nhiên như vậy nhỉ?

Tứ bề là nước. Có một đàn… lợn đang bơi nhé. Rõ ràng là trước đó còn gặm sườn đấy. Nhưng nhìn một đàn… lợn đang bơi thì tội lắm.

Chỉ có chuyện này là bình thường: hôm qua nhe răng ra cười vì một chuyện không biết kể lại cho người khác thế nào vì nó chẳng có nội dung gì… nhưng mà buồn cười

Và thích đoạn sau trong bài thơ mới của NPViệt:

như một vệt dài của sướng vui và buồn tủi
như một giọt sương rơi vào khuya tối
cảm giác của nghẹn ngào không nói
sâu đến vô cùng…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét