Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

dài hơn 8 tiếng...

Cái ô cửa trước mặt Khanh hình chữ nhật hẹp, khóa vào trong vài cái lá trúc, và một hai cái lá gì tròn tròn xanh mướt, và bóng nắng, trông rất giống cái khung tranh. Chị lễ tân đưa cho Khanh một bảng câu hỏi, bảo là để chuẩn bị trước và chỉ cho cô cái bàn nhỏ trước khung cửa này. Khanh chạy sượt từ đầu trang tới cuối trang, phác họa ra 1, 2, 3...  A, B, C... rồi tự lấy cho mình một ly nước mát, sau đấy khoanh tay lên bàn, nhìn hết cái khung cửa cho đến những bài báo đính lung tung nhưng chắc là cái sự lung tung có chủ ý ở trên tường.

Sáng nay lúc thức dậy, Khanh không có cái cảm giác chán chường mà thời gian gần đây thường bắt đầu một ngày của cô. Cô biết, vì hôm nay cô sẽ không đi tới chỗ làm. Đến lúc nhìn mình trong gương thì cô nghĩ: hôm nay mình đi nói tốt về mình đây, rồi cười. Thực ra, cô cũng chả hứng thú gì với cái việc đi ”nói tốt về mình” này lắm. Đã làm qua nhiều nơi, cô biết nếu tính chất công việc của cô vẫn thế này, mưu cầu nơi công việc của cô vẫn thế này, thì nơi nào cũng vậy, quyền lợi cũng tựa tựa như nhau, lớn cái này, thì nhỏ cái kia, những điều làm mình không hài lòng thì ở đâu cũng có, vui cái nọ, thì lại bực cái kia, nên bảo là để đi tìm cái quyền lợi lớn hơn, hay là để tránh xa cái khó chịu hiện thời (nếu có) thì không phải . Là cô chỉ đi vậy thôi, để một ngày không đi tới chỗ làm, để thấy dạo này bên ngoài thế nào, và mình lúc ra ngoài thì làm sao... vậy thôi, nên đi.

Bảo là vậy nhưng vẫn muốn chuẩn bị một chút, vì cô không thích mình lại rơi vào tình trạng lúng túng trong một cuộc phỏng vấn. Thế là ngoài một số thông tin cơ bản về cái chỗ sắp qua, về công việc đang được đưa ra để tìm người, cô lại phải sắp xếp lại trong đầu xem là mình có những điểm mạnh gì? Rồi mình có những điểm gì chưa mạnh, nhưng kèm theo cái này bao giờ cũng có những phương án để chuyển hóa chúng thành điểm đỡ yếu hơn. Nghĩ đến đây thì tự nhiên cô thấy nản, thấy như mình bắt đầu nói về ai đó khác mà không phải là mình, thấy mình giống một lão gia gia, biết nghiêng đầu, vuốt râu và cười khà khà bên chén rượu, nghe mà hoảng. Thế nên gom mấy thứ giấy tờ lại, cô quyết định không làm gì nữa, cứ đi đến đấy rồi có sao nói vậy...

Nơi này 10 năm trước cô từng bước vào, cũng để nói tốt về mình, cho một vị trí ngắn hạn vài tháng. Ngày đó, cô lựa đi lựa lại rồi mặc một bộ giả vét màu hồng tím, đi xăng đan màu trắng cao gót, tóc để kiểu ngang vai rất gọn gàng. Từ lúc bước ra khỏi cổng văn phòng này, cho đến khi trở về một vài hôm sau nữa, cô cứ nghĩ giá mà mình nói khúc chiết hơn một chút, giá mà mình trả lời câu hỏi này theo kiểu khác, chứ không phải nói hơi gấp gáp vì hồi hộp như vậy, giá mà mình làm được tốt hơn....thì mọi chuyện đã khác.

Có tiếng cạch cửa phía sau lưng. Một người trong nhóm phỏng vấn bước ra, gọi tên cô. Khanh đứng dậy, đi theo vào phòng. Cuộc trò chuyện chừng 30’, người ta hỏi và cô trả lời, có lúc cô bảo: chuyện này thực ra tôi chưa bao giờ gặp, nhưng tôi nghĩ rằng tôi sẽ xử lý như thế này, rồi cười. Rồi xong, và điều cô thấy may mắn nhất là người ta không có cái khâu khiến cô phải nói tốt về bản thân mình. Vừa ra thì bạn gọi điện hỏi: vậy chứ vừa rồi như thế nào? Cô cười bảo: ừ, thì tớ cứ nói lung tung như tớ vẫn hay nói ấy, mà nếu có làm lại thì tớ vẫn cứ vậy thôi. Rồi cô ghé hàng vải cùng bạn, mua vài tấm vải mình thích, đi ăn món bánh cuốn ngậy mỡ, và uống một cốc trà đá to đùng, về nhà, và trời đổ mưa ầm ầm....Và không nghĩ gì về buổi phỏng vấn nữa.

10 năm quả là dài, đôi khi Khanh thấy mình mất quá nhiều thời gian để nhìn nhận mọi thứ. Nhưng biết làm sao được, vì cô như là người chậm. Thực ra Khanh đã dần khác đi từ trước đó, nhưng chỉ vì hôm nay cô bước lại vào một nơi cũ cô từng mong được ngồi vào đó của 10 năm trước. Để khi bước ra, đứng trước đại lộ rộng thênh thang ngập tràn nắng vào chính ngọ, cô không mảy may ước muốn rằng mình nên làm tốt hơn cách đây vài phút, không phải bây giờ cô đã khá hơn, hay tự tin hơn. Mà vì cô thấy ngoại trừ cái giấc ngủ dài và không bao giờ tỉnh lại, không có gì là cuối cùng cả, mọi thứ có được hay gặp phải đều không là cuối cùng, vì cô cũng thấy thích nói với người khác là mình chưa biết về điều người ta muốn cô biết, và mỉm cười hơn là nhanh chóng xây đắp một điều gì đó mới mà mình không có trong vài phút, cô cũng quên mất là tóc mình đang rơi lòa xòa trên mặt và chân thì đang đi giày bệt. Như người bạn thân thật là thân bao năm qua của cô hôm qua vừa bảo: tao biết mày cùn, nhưng giờ mày cùn quá giới hạn rồi. Đã cùn thì làm gì có giới hạn nữa? Cái con đường dài dài và nhiều khi chán chường này, cô chỉ có một cách để có thể thưởng ngoạn được dù chỉ là một mình...Cái cách đấy cô từng có rồi xếp qua và chọn cách khác. Lớn lên xét cho cùng chỉ là quay lại được là một đứa trẻ con, để được xóa nhòa tất cả những khung hình và màu sắc tưởng là tạo ra được một bản sắc nổi trội, để có được tiếng cười trong như tiếng thìa khua lanh canh trong cốc nước chanh ngày hạ, và vỡ òa như nắng chính ngọ trên đại lộ thênh thang này...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét