Thứ Tư, 28 tháng 5, 2008

1 - 6

1. Học trò từ xa
Thằng em sát tôi cực kỳ quái gở. Hồi còn học ở nhà, tôi phải dạy toán cho nó. Hồi đó, bàn học của tôi kê trong bếp. Bàn học của nó ở gian ngoài. Đại loại là không đứa nào nhìn thấy đứa nào. Chuyện này xảy ra thường xuyên. Âu cũng là tại tôi chậm hiểu. Ví dụ như có hôm tôi đang ngồi học, thì nghe thấy tiếng nó ở ngoài nhà: chị V ơi, đồ thị mà… thì … thế nào ấy nhỉ? (thực ra tôi cũng không nhớ rõ các câu hỏi lắm). Thường thì tôi không thể hiểu được câu hỏi của nó. Thế là tôi lọ mọ đi ra khỏi bếp, rồi lọ mọ sang bàn nó, vừa đi vừa hỏi: đâu, đề bài thế nào? Vừa nhìn thấy mặt tôi nó đã bảo: đã bảo là hỏi từ xa, chị vào đây làm gì? hỏi thế mà chị cũng không hiểu


Sau này, khi nó ra đại học, tôi lại phải dạy tiếng Anh cho nó. Nhưng bây giờ thì hai đứa nhìn thấy nhau, vì 2 cái giường mà hai chị em ngồi học được kê trong một phòng cách nhau mấy bước chân. Nó nằm khểnh trên giường, cầm cuốn hitway (đấy là cách phát âm của nó), rồi hỏi thế này chứ: hi i an ét nót là gì? Như thường lệ, tôi lại không hiểu câu hỏi của nó, tôi lại lồm cồm bò dậy và đi sang giường nó, vừa đi vừa hỏi: đâu? viết như thế nào cơ. Nó nhướng mắt nhìn lên thấy thế lại bảo: đã bảo là hỏi từ xa, chị sang đây làm gì? Từ đơn giản ở cuốn 1 mà chị cũng không biết à?
. Sau này, tôi cũng phát hiện ra câu đấy là: he is an astronaut.



2. Học trò đúng giờ
Thằng em út của tôi cực kỳ đúng giờ. Hồi nó học lớp 1 thì tôi học lớp 7. Hè năm đó, mẹ tôi bảo tôi phải kèm nó học. Như vậy là tôi nắm trong tay quyền sinh quyền sát vấn đề đi chơi của nó. Hàng ngày nó phải học từ 2h đến 4h chiều. Nên công việc buổi chiều của nó là học và xem đồng hồ. Đúng 4h là nó gấp sách vở và tót xuống sân. Hôm đó vì lý do gì đó mà tôi truy bài muộn, đến sát 4h tôi mới kiểm tra bài tập toán của nó. Mọi cái đều ok, trừ 1 bài dễ ợt như sau: điền số đúng vào dấu ? trong dãy sau: 6 7 ? 9. Dễ ợt thế thì ai chẳng biết. Thằng em tôi cũng biết. Nó điền số 8. Nhưng tôi đâu có phải là một cô giáo đơn giản đâu, tôi hỏi nó: vì sao M lại điền vào dấu ? là số 8? Nó vừa nhìn đồng hồ vừa trả lời: vì số 8 đứng trước số 9. Tôi lại hỏi tiếp, thực ra đến giờ bản thân tôi cũng chưa trả lời được câu hỏi này
: thế vì sao số 8 lại đứng trước số 9. Lúc đó đồng hồ đã chỉ 4h, nó rất bực, rồi nó cáu chứ (học trò mà dám cáu cô giáo, láo thật), nhưng được cái nó cũng nhanh trí hoặc là cái khó ló cái khôn, nó bảo thế này chứ: vì số 8 được đẻ ra trước số 9 còn gì nữa

.


3. Học trò dễ thương
Lớp có 3 trò. Trò tóc dài, da trắng, mắt 1 mí mà lại cận thị nặng. Chắc là vì cái kính, nên lúc nào trò cũng như ngửa mặt nhìn lên trời. Được cái trông lúc nào cũng như đang cười. Trò rất thông minh, kỹ năng nghe thì cực tốt. Vào những ngày lễ dính dáng đến cô giáo, ngoài những món quà nhỏ của bố mẹ trò, trò thường đưa cho cô 1 cái thiệp, bên ngoài là bông hoa hoặc con gì đó. Mặt bên trong thường dùng để viết lời đề tặng thì trò vẽ đầy bóng bay và dây hoa, rồi lúc nào trò đề thế này chứ (chữ thì nguệch ngoặc): From Hằng, to Cô V, Forget me not
.



Sau này, khi cô không dạy trò nữa, chuyển sang dạy em trò. Một hôm cô gặp trò, trò kể: con và bạn Nga đang giận nhau cô ạh. Tự nhiên bạn ấy không nói gì với con nữa. Con cũng không hiểu là tại sao, nhưng con nghĩ chắc là con đã làm gì đó sai. Nên con đã xin lỗi bạn ấy. Nhưng mà bạn ấy vẫn không nói gì với con. Nên con cũng chịu, không biết phải làm sao

.


4. Học trò ăn nhiều
Trò ăn nhiều là em của trò dễ thương. Hồi đó trò học lớp 6, cô học năm cuối ĐH. Cô giáo gầy gò như con cò, còn học trò thì tròn vo như củ khoai. Có hôm đang học, trò hỏi thế này: cô nặng bao nhiêu kg? Cô bảo: cô nặng 40kg. Thế là trò ngửa mặt nhìn lên trần nhà, cắn bút, rồi bảo: con cũng nặng 40kg đấy. Có hôm trò lại hỏi: hôm nay cô ăn sáng bằng gì? Cô bảo: cô ăn xôi. Trò bảo: cô ăn gói xôi như thế nào. Cô lại bảo: cô chỉ ăn gói xôi 1000 thôi. Thế là trò lại ngẩng lên và bảo: sáng nào con cũng ăn một gói xôi 2000, 1 cái bánh bao, 2 quả trứng, và 1 cốc sữa. Choáng.

Giữa giờ học mẹ trò thường đưa cái gì đó lên cho 2 cô trò nhấm nháp. Cô nhớ 1 lần mẹ trò đưa lên 1 đĩa dưa vàng khá lớn. Trò xử lý một nửa (ý là chia đôi, mỗi người một nửa). Cô chỉ ăn được 1 miếng. Một lúc sau, trò hỏi: cô có ăn nữa không? Cô bảo: cô không. Thế là trò bảo thế này chứ: thế thì con ăn hết nhé.

Cũng như chị trò, trò rất thông minh. Con gái, tròn như củ khoai và dễ thương vô cùng

.


5. Học trò khó kiểm soát
Hè năm ngoái nắng nóng. Chủ nhật ở nhà rỗi rãi, bạn bảo đi dạy ở 1 trung tâm ngoại ngữ. Mấy năm rồi chẳng đi dạy, thôi thử đi lại xem sao. Nhưng lớp lần này hơi đặc biệt, toàn bọn trẻ con, lớp 1 và 2.

Đã được cảnh báo từ trước mà cô giáo cũng tá hỏa khi bước vào lớp, vì thực ra trước đây cô giáo chưa có học trò nào kiểu như thế này.

Mitơ Mitxi nào cũng xinh, quần áo đủ màu. Nhưng mà lớp học nhốn nháo, đứa quay ngang, đứa quay dọc, đứa ôm cặp, đứa gặm bút. Cô giáo phải hò hét mãi, thì cả lớp mới nhìn lên bảng. Trong khi cô giáo đang khản cả cổ về yellow, pink, red thì có 1 Mitơ giơ tay lên chứ. Cô giáo hỏi: gì vậy em (mình không quen gọi trò bằng “con”). Mitơ này bảo: thưa cô, nhà con có 6 lon bò húc. Con uống 1 lon, bố con uống 1 lon. Nhưng bây giờ mẹ con không cho uống nữa, vì bảo uống bò húc rất dễ bị ung thư
. Cả lớp ồ lên, có đứa thì nhìn
Mitơ bò húc với vẻ rất khó hiểu. Một Mitxi tóc thắt bím bảo: chuyện đấy mà cậu cũng kể. Sau đấy vài hôm,thì trong giờ ra chơi, Mitxi thắt bím hỏi Mitơ bò húc: dạo này ấy còn hay uống bò húc nữa không? Mitơ bò húc trả lời: không; thế là nhận được câu hỏi thế này chứ: sợ bị ung thư à?

Xong vụ bò húc thì cô giáo lại quay lên bảng. Khổ cái ở lớp, có 1 Mitơ cứ ngồi quay lưng lại bảng. Đến giờ cô giáo vẫn chưa hiểu được vì sao Mitơ này lại cứ có biểu hiện như thế. Cô giáo lại phải gân cổ lên: M ơi, em quay mặt lên bảng đi chứ. Rồi thì nó cũng quay mặt lên bảng, nhưng lúc cô giáo nhìn đến lại thấy nó đang nhìn ra cửa sổ. Cô giáo hỏi: em nhìn gì ngoài kia thế? Em đã viết xong bài chưa? Nó bảo thế này chứ: thưa cô, em đang nhìn mây. Nói tóm lại là trò này thích nhìn nhiều thứ trừ cái bảng

.


Thế rồi chuông ra chơi cũng reo. Thằng bò húc lôi từ trong cặp ra một gói giấy ăn rất đẹp. Nó mở nắp, lôi ra một tờ, rồi lại đóng nắp túi giấy lại. Nó đi lên, đưa cho cô giáo và nói: cô ơi, cô lau mặt đi. Cô đang chưa kịp cảm động thì Mitơ tên Việt mồ hôi nhễ nhại vừa tót lên bục giảng bảo: Ấy cho tớ xin một tờ. Thằng bò húc, mặt đầy tiếc rẻ, lại mở nắp túi giấy, lôi ra một tờ rồi đưa cho Mitơ Việt
.



Giờ ra chơi thì kinh hoàng hơn. Cả một hội nó nhảy xung quanh, nó nói lung tung, nó nói luyên thuyên. Có một đứa cầm lấy cái xắc của cô giáo rồi hỏi: đây là túi của cô ah? Trông khi cô giáo thì hốt hoảng vì nó cứ cầm cái nơ nó vặn, như là muốn vặn đứt nó ra. Rồi nó lôi cái điện thoại đang thập thò ở túi đấy ra, rồi lại hỏi: đây là điện thoại của cô à? Huhu, điện thoại trong túi cô không phải của cô thì của ai nữa đây? Rồi nó bảo thế này chứ: cô ạ, ở nhà lúc nào con cũng học bài. Nếu con không chịu học bài, mẹ con sẽ bắt con lau nhà, lau từ tầng 1 lên tầng 3 đấy. Khiếp quá, bác Ba Phi mà sống lại cũng phải gọi trò bằng cụ

.


Rồi chúng nó bắt đầu nói chuyện có chủ đề nhé, ví dụ như chủ đề con vật yêu quý ấy. Có 1 thằng mặt dài như quả nhót, mắt một mí, trông đã thấy buồn cười rồi, bảo thế này chứ: thưa cô, nhà con có 2 con rùa, nhưng bà con thả 1 con xuống hồ rồi. Vẫn cái Mitxi tóc thắt bím ấy hỏi lại: ơ, thế hóa ra rùa ở Hồ Hoàn Kiếm là do bà bạn thả xuống đấy à? Cô giáo choáng vángJ. Rồi thì đứa thì bảo con thích con chim, con thích con thỏ, con thích con mèo… Cái thằng bò húc lại nhảy nhót xung quanh cô và bảo: con không thích những con đó, đố cô biết con thích con gì? Thực lòng mà nói, thì cô bó tay, vì cô cũng chỉ biết mấy con vật cưng đó. Nó lại nhảy nhót và nó bảo: cô ạ, con thích có 1 con vịt. Buổi tối, con sẽ để nó ở dưới gầm giường. Sáng ra nó sẽ kêu quặc quặc. Rồi nó làm điệu bộ con vịt kêu quặc quặc. Trần đời, cô cũng chưa biết ai mà thích con vật cưng là con vịt cả

.


Cô giáo thấy mình như một đứa giở hơi giữa những luyên thuyên của bọn học trò, rồi bọn chúng lại tản đi, nhảy nhót với trò chơi của bọn chúng. Có một bé gầy gò, mặt rất xinh nhưng mà trông buồn thiu, vẫn quanh quẩn ở đấy rồi bảo: cô ơi, ngày mai mẹ con và em con về HD đấy? Cô giáo không hiểu gì lại hỏi: thế nhà con ở HD à? Bé con trả lời: hồi trước nhà con ở HD, nhưng rồi bố con chuyền lên đây làm việc, rồi mẹ con, con và em cũng cũng lên đây. Nhưng hôm qua bố con đi về, rồi nói cái gì ấy, rồi con thấy mẹ con khóc. Sáng nay, mẹ con bảo: mẹ con và em con sẽ về HD. Con sẽ ở lại đây với bố cô ạ. Nhưng mà con thích mẹ con và em con cũng ở đây với con…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét