Thứ Tư, 29 tháng 10, 2008

La cà

La cà … trong những ngày đã qua.

Vì khi dắt xe ra khỏi văn phòng, thấy trời đất cứ ảm đảm thế nào ấy. Chố làm việc kín bưng, cả ngày không thấy nắng và nghe thấy tiếng xe. Ngoài sảnh lễ tân là một bình màu trắng cắm đầy loa kèn trắng. Cô lễ tân thì già, U60 hay sao ấy. Vậy là hôm nay ở ngoài đường và trong văn phòng chẳng có gì khác biệt. Tự nhiên thèm môt cái gì thật cay và bốc khói. Vậy là nhớ tới nồi lẩu ghẹ măng chua cay xè khói nghi ngút ở đường Hàm Nghi, mà trước đó đã phải ngồi phồng má… vì món bánh khọt cuốn lá cải rồi. Hôm vừa rồi, L bảo quán đó đã chuyển đi đâu đó rồi, chị mà vào là không còn ở đó nữa. Bây giờ cái gì cũng chuyển nhỉ. Nên muốn tìm đến đâu thì cũng chắc gì đã còn ở đó nữa. Nên lúc chiều nghe chị H kể chuyện có em bị giựt túi xách, mình vừa gõ máy vừa nghĩ lan man, trong SG còn giựt đồ nhiều hơn, rồi nhớ SG, nghĩ thế nào cũng phải vào lại, nhưng nhỡ mà L không còn ở cái nhà đó nữa thì chán thật. Mình chỉ muốn bước lại vào cái nhà đó, cũng muốn trèo lên cái cầu thang cũ kỹ ở tòa nhà nơi đường Lý Tự Trọng, dưới tầng trệt không biết người ta có bày bán tranh nữa không nhỉ?

Vì lại bị đau răng. Mỗi lần chịu cái cảm giác âm ỉ này lại nhớ tới nhân vật nữ (quên mất tên rồi) trong Coxhia Lùn. Cô này mỗi lần ăn chocolate lại cứ thấy buồn buồn như bị đau răng. Chẳng hiểu đầu óc mình có vấn đề gì không nữa. Cuốn sách này đọc hồi năm lớp 5, cùng với cuốn Timua và đồng đội. Sau này, vì thích, thỉnh thoảng lại lôi ra đọc lại. Đến giờ vẫn nhớ rõ hai cuốn sách đấy. Nhớ cuốn đấy lại la cà sang cuốn Chó Hoang Đingô, rồi nhớ cậu bé Finca. Hôm trước ở hiệu sách, định mua lại cuốn Chó Hoang Đingô nhưng thấy sách in chán quá nên thôi. Nhưng chắc sẽ mua lại, tuy nhiên cuốn Coxchia Lùn thì từ ngày đấy đến giờ chẳng nhìn thấy ở đâu cả.

Vì nhớ ra là cuối tháng, chắc là có vầng trăng cổ nhạc. Mà có thật. Vậy là lại nằm xem vầng trăng cổ nhạc. Nhìn cảnh tuồng cổ có hoàng hậu Thượng Dương lại nhớ cảnh đại ca dắt mình ra rạp 12-9 xem Tô Hiến Thành xử án. Đến đoạn Kim Tử Long ca lại nhớ cảnh HT giao cho mình ra hàng băng đĩa phải thuê đúng cái băng nào có Kim Tử Long đóng. May mà đó là cảnh cuối, không thì chẳng hiểu mình còn la cà đến đâu nữa.

Vì nhớ ra là lâu lâu rồi thì phải. La cà qua blog của Giày Đỏ xem có thơ của NPV không. Có thơ mới thật. Vẫn thích thơ của bạn này. Vì thích những cái nắm chặt tay, những cung bậc cảm xúc quá đậm, những mâu thuẫn giữa bình yên và bão tố, những hạnh phúc nhọc nhằn mới có được, những chờ đợi… Vẫn biết để đổi lấy những hình ảnh đó phải có những đắng cay từ trước. Nhưng mà bài thơ mới này với cả bài chỉ có nói về điều đó và câu hỏi kết bài cũng chỉ về điều đó, nên mình sẽ chờ một bài thơ khác có nhiều hơn những điều đã qua vậy…

Ngày nối ngày, tuần tới tuần. Hôm nay là mồng 1 âm mà lúc trưa mình lê la trên phố ăn mắm tôm và la cà thế này thì cả tháng sẽ nguy mất thôi. Đường phố ảm đảm, đầu óc chùng chình. Chỉ muốn hét lên một tiếng thật to thôi.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét