Thứ Năm, 2 tháng 10, 2008

5X yêu thương của đời em

Mẹ gọi điện hỏi han lung tung rồi kể: hôm qua bố và mẹ vừa đi họp Cựu học sinh Trung Quốc đấy, vui lắm. Con gái chợt nhớ, bảo: Thần tượng Hàn Quốc của mẹ chết rồi, tự sát. Mẹ bảo: là ai? Là cái cô đóng trong “Ước mơ vươn tới 1 ngôi sao ấy” (mẹ thích cô này lắm, cả mười mấy năm rồi mà con vẫn còn nhớ cảnh mẹ xem nhân vật nữ chính trong phim xông vào đánh nhau với 1 đồng nghiệp nữ và được mẹ hưởng ứng ra trò, mẹ bảo: làm người là phải thế, phải biết đấu tranh). Giờ nghe tin cô ấy chết, mẹ hỏi: sao lại chết, sao lại tự sát? Con bảo: chắc cô ấy chán đời quá. Oạch, thế là mẹ bảo: Vậy thì con phải vui vẻ yêu đời đấy. Tắt máy rồi, con mới nhớ ra, quên kể cho mẹ vụ con đang tha lôi sách tiếng Trung về sau mấy buổi nhòm ngó vào vốn liếng mốc meo này và thấy hứng thú nhiều nhiều. Chẳng biết mẹ có chậc lưỡi về vụ cô gái tươi rói và cằm cứ hếch lên kia tự sát không nhỉ? Chứ hồi năm nhất, mẹ gọi điện ra để bảo: Diễn viên Trần Vân của con mất rồi, bị ung thư (con thì thích anh này đóng “Tôi và Chúng Ta” của Lưu Quang Vũ lắm), thì con cũng bần thần mãi.

Đang nghĩ, khả năng đấu tranh của con kém thật, đã mặc kệ kha khá nhiều thứ. Đôi khi ngụy biện bằng khẩu hiệu: không đáng quan tâm. Nhưng thiệt tình, là không có khả năng đấu tranh mẹ nhỉ? Con chỉ thích được như mẹ, kiểu như không những chỉ mình mẹ hăng hái chạy bộ được đều đặn mà còn lôi kéo được một con gấu lười nhác môn này như bố cũng phải xỏ giày và đi bộ cạnh mẹ ý. Hic, còn con thì, đôi khi để lôi chính con dậy cũng phải ì ạch mãi
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét