Thứ Sáu, 6 tháng 7, 2012

những ngày tới

Thơ mới của Việt. Lâu rồi không viết gì, lâu rồi cũng không đọc thơ của Việt. Đọc thơ Việt, thất vọng hay hy vọng đều muốn rơi nước mắt. Qua nhà chị Vua Lì (vẫn cứ thích cái tên cũ của chị hơn) nhớ mình từng xem You've got mail đến mấy lần, từng ảo tưởng mình có phần kỳ cục và dễ thương giống cô gái đó:-). Dần dần chỉ thấy mình kỳ cục, không thấy mình dễ thương nữa:-). Nhưng tự AQ, kỳ cục được cũng là một điều may, sợ một ngày mình điềm đạm với tất cả những điều thích hay không thích, dẫu biết thế là có lợi, không cần phải nhắc em đâu, nhiều người nhắc em vậy rồi, nhưng lúc cần lên cơn điên là em vẫn cứ lên cơn điên thôi.


Chạy đi

Khi lòng đã không còn chờ mong bất cứ điều gì
thì hãy chạy đi…

Vẫn còn kịp để sống cuộc đời mà mình từng hoài nghi
vẫn còn kịp dang tay ra và lòng mở rộng
vẫn còn kịp khóc đến tận cùng rồi cười trên hi vọng
vẫn còn kịp lau mồ hôi cho trái tim đã mệt nhọc
sau những ngày khốn cùng…

Là chết đi sẽ quá dễ cho một quãng đời lạnh căm
không biết mình đã uống gì, ăn gì ngoài nước mắt
cứ cầu mong cho tất cả bóng đêm đều là ánh sáng
mỗi con đường đi qua đều dẫn về sa mạc
đau đớn đến từng phút giây!

Chạy đi…
đừng nhìn lại dù cho đó là một ngày ấm áp lên từng kẽ tay

Hãy để bàn chân sống cuộc đời từng là đứa trẻ
hãy để yêu thương sang một bên và đối đầu với nghiệt ngã
hãy để những cô đơn có thể nhìn thấy mình đâu đó trên vai người xa lạ
hãy để mình có cơ hội nhìn thấy đời mình khi mất đi tất cả
và học cách bắt đầu…

Mỗi con người sinh ra đâu chỉ có giá trị cho một lần đau
sao cứ nghĩ mình chẳng bao giờ muốn cười vui thêm nữa?
bão giông là của bầu trời chứ không chỉ dành riêng cho những con người đổ vỡ
đời chỉ là một phép tính của từng ngày, từng ngày duyên- nợ
nên chạy đi…

Có thể mình sẽ còn chán ghét bản thân mình khi chấp nhận đổi thay
từng yêu một con người và giờ cần quên lãng
từng hứa bằng cả trái tim và giờ câu trả lời vùi sâu trong đất cát
từng ôm chặt vào lòng và giờ vội vàng gỡ ra những ngón tay lem đầy mất mát
từng từ bỏ thế giới xung quanh và cũng từng sống vì một niềm tin duy nhất
từng cố chấp sai lầm…

Nhưng yêu thương chết đi ở nơi này sẽ về một nơi khác náu thân
thắp cho mình một ngọn đèn để biết chở che không bao giờ là đơn giản
hết những đêm này vẫn còn đó những đêm dài vô hạn
một ngàn lần đớn đau để được một lần lóe sáng
như bình minh đầu tiên của nước mắt
chắc chắn sẽ đẹp long lanh!

Chạy đi…
Yêu thương vẫn còn rất nhiều trên những bước chạy trong cuộc đời mình!

Nguyễn Phong Việt

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét