Thứ Tư, 15 tháng 8, 2012

những chuyến xe...

Khanh nhoài người xuống cái ba lô và rút ra chiếc mũ vải trắng, đội lên đầu và kéo vành sụp xuống để che mắt. Nắng vẫn lấp lóa ở ngoài kia, cô biết chắc vậy dù đang nhắm nghiền mắt. Khanh sợ đi xe ô tô, có những chuyến đi đối với cô là cực hình, là nằm bẹp dí trên băng ghế, là tự nguyền rủa mình thật hết sức ngu ngốc, là tự hứa sẽ không bao giờ đi đâu xa bằng ô tô nữa. Nhưng rồi cô vẫn cứ đi, hết chập này đến chập khác, bung biêng là nhẹ, và đờ đẫn là thường … như là cách cô cố để vượt qua một trong những nỗi sợ hãi mà cô không tài nào dứt khỏi, để đến được một nơi mà cô chưa tới…và trước khi xe dừng lại nơi đích đến, Khanh luôn muốn nhảy ra khỏi xe khi có thể, có những lần, cô đề xuất với nhóm chuyển sang đi xe máy giữa chừng, hoặc có lần khi gần tới đích, cô nhảy xuống đi bộ…

Vậy mà có những chuyến đi Khanh không mong nó dừng lại, cô cứ muốn xe chạy mãi, chạy mãi. Có lần Khanh thấy mình như đang trôi trên một dải bóng đêm, lúc đó cô tự cho phép mắt mình lấp dấp nước mà không cần phải giả vờ đưa tay lên xoa mặt, những lên lên xuống xuống của câu vọng cổ rồi cũng kéo cô vào giấc ngủ, nhưng khi xe dừng lại cô thực sự chỉ nghĩ tới việc phải nhặt lấy chiếc ba lô và khoác lên vai, cảm giác trôi giạt tự khắc biết dừng lại… Xe vẫn chạy, ngoài kia nắng chói chang đổ tràn lấp lánh xuống mặt biển, cọc cây số báo phải 50km nữa mới tới nơi cô cần đến, cô biết mình không thể nhìn ra ngoài thêm được nữa nên mới với tay lấy mũ, để rồi lại thấy mình như đang trôi dạt về một phía, lần này là trên một dải ánh sáng mỏng chói lòa, và cô lại thấy mắt mình lấp dấp nước với bản nhạc xưa cũ đang phát ra từ chiếc loa gắn ngay gần chỗ cô ngồi, nhưng cô biết chắc chỉ cần xe dừng lại, cô sẽ lại ngay lập tức kéo mũ ra và với lấy ba lô, khoác lên vai, không một chút lưỡng lự muốn nghe nốt bản nhạc mà cô thích, không còn chút luyến tiếc cảm giác trôi giạt vô phương, đơn giản vì cô biết cô cần phải nhặt lấy ba lô cho mình và đi…

Khanh cứ đi miết như thế, có khi không có bạn đồng hành. Cô thấy mình không có thời gian để chờ đợi. Có những chuyến đi cô hoạch định thật lâu từ trước, sẽ đi cùng ai, người nào sẽ làm việc gì… nhưng mọi thứ đều đổ bể một cách rất hợp lý, là cô luôn tìm ra cách để khiến cho nó hợp lý, để có thể xếp nó lại, dẫu nhiều khi sau đó cô lại quên mất mình đã mất công mất buổi gom xếp mọi thứ như thế nào, và lại xới tung nó lên… rồi lại xếpJ. Thế nên, lúc nào đi được là cô đi, dù cô vẫn còn để dành vài chỗ cho những chuyến đi không phải chỉ một mình.

Có thể, lâu quá đâm thành quen. Khanh dần biết cách cười một mình khi tẩn mẩn xem hình mình chụp nơi một góc quán xa lạ, trăm thứ linh tinh lủng củng luôn, từ con kiến mò mẫm trên đất đến bông hoa nhỏ li ti ở hàng rào. Cô cũng rất dễ dàng bắt quen với người lạ, ngồi ăn cùng bữa cơm trưa, nhờ chụp hình hộ, nhăn nhó thấu hiểu khi trong xe có mùi thuốc, và thậm chí cùng nhau đi chung một chuyến đi sau đó...

Nhưng có một điều cô tự biết nó chưa bao giờ thay đổi, rằng mỗi khi xe dừng lại, cô phải biết nhấc mũ lên, bỏ lại đằng sau những cảm giác trôi giạt trên chuyến xe, vì cô cần phải nhấc ba lô của mình lên và cất bước, mọi nhọc nhằn nếu có đều dần trở nên không tên, nhẹ bẫng, vì nếu chỉ mình cô tự gánh lấy, thì đâu có cần đặt tên hay đo đếm làm gì…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét