Thứ Ba, 24 tháng 7, 2012

Treo hình cho đỡ trống

Mấy hôm nay tôi muốn viết về một số thứ, về những món kho thơm nồng mùi nghệ của mẹ tôi, về sự thủng thẳng trong mấy gian nhà gỗ của bà tôi, về việc đột nhiên tôi suốt ngày la cà trên facebook, cả một số tưởng tượng nhỏ về Khanh trong những ngày mới, nhưng tôi không viết được, và lý do thì rất kỳ cục, rằng do trời nóng quá. Tôi thấy mấy ngày vừa qua nóng kinh khủng, đến mức có lúc tôi thấy mình như bốc hơi hết sinh khí, lề rề đôi giày bệt ra thang máy rồi xuống nhà xe, mặc dù có lúc đã định mang giày cao gót và mặc một cái váy khá điệu để đi làm. Nên tôi đăng mấy tấm hình này lên, cho đỡ trống ngôi nhà rêu của mình. Sang cuối tuần tới là tôi lên tàu cùng với mấy cô bạn đi Phú Yên và Bình Định. Tôi tự nghĩ đấy có thể là chuyến đi bụi cuối cùng của mình, vì tôi bắt đầu thấy mình phải giữ gìn sức khỏe một chút:-), trông tôi ngày càng giống như pho tượng lôi ở dưới hố sâu lên, lem nhem và lôi thôi. Hehe, đi chuyến này về, sẽ chỉ tập yoga và đi bộ thong dong thôi nhé!

Đây là nồi cá kho của mẹ tôi, lúc đi qua tôi thấy màu xanh của khế rất thích, nên chụp, chụp xong soi lên thì thấy cái chết của đôi cá rất lãng mạn:-)  Đây là một góc trong văn phòng của nhóm tôi hôm cuối tuần, thanh long đỏ đặt cạnh bao cao su của nhóm HIV và nước sát khuẩn của nhóm Bệnh truyền nhiễm:  Còn đây là một góc nhỏ dưới chân tòa nhà văn phòng tôi, đối diện cánh cửa này là một cửa hiệu làm tóc có tiếng ở Hà Nội rất long lanh, còn ngay sát cạnh nó là một cửa hàng quần áo thời trang rất lung linh, nhưng tôi lại thích nhìn cái góc cũ kỹ này nhất. Có vài buổi sáng tôi chạy xuống đây ngồi ăn bánh giò chan tương ớt. Khi hàng bánh giò tan, thì có một bác thợ cắt tóc treo gương lên để cắt tóc nam. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét