Thứ Tư, 11 tháng 7, 2012

...

Dưa Hấu lò dò đi ra bếp, đầu này bà nội đã lên giọng: này, không được lấy cái mâm ra đây đâu nhé. Nhưng bà nói gì thì nói, Dưa Hấu đã kéo cái mâm ra giữa phòng khách. Tôi và đứa em dâu lười nhác nửa nằm nửa ngồi, cười cười. Đang không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp, nhưng tôi đoán bà nội sẽ tiếp tục xem TV, còn Dưa Hấu sẽ lật mâm ra và ngồi vào giữa. Nhưng bà nội lại khều Dưa Hấu, bảo: lại đây bà làm cho. Thế là Dưa Hấu kéo cái mâm lại gần bà, bà nội cầm lấy cái mâm và xoay tít theo kiểu mình xoay đồng xu. Nhưng đây là một đồng xu to đùng và Dưa Hấu cười khoái trá. Hai bà cháu cứ chơi như vậy.

Buổi tối thường có những chuyện như vậy. Nhỏ mà không nhỏ. Quen mà không quen. Bà nội Dưa Hấu là mẹ tôi, luôn làm tôi không hết ngạc nhiên. Giữa những tháng ngày nhiều khi tôi thấy trễ nải, chậm rì, tôi chỉ ước tôi như mẹ, lúc nào cũng tìm thấy một điều gì đấy để mỉm cười và khiến người khác vui, và yên lòng...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét