Thứ Hai, 8 tháng 9, 2008

Thực ra, là chỉ muốn im lặng

Đáng ra là ngày bình thường. Mở mắt ra tớ thấy trời mưa. Chẳng sao, trời mưa thì tớ ở nhà. Nghe nhạc cũ và chơi với bé con hàng xóm 4 tuổi. Tớ thấy ngày giản dị như cách nói chuyện của bé con và là ngày của tớ khi nghe những bản nhạc cũ.

Vậy nhưng tớ bước ra khỏi nhà. Đi tới phòng tập. Nghe vài câu chuyện. Và tớ thấy lạ.

Tớ lạ cho tớ khi xem việc đi tập như là một chuyện tự nhiên nó như vậy. Thậm chí tớ còn tự cười một mình về chuyện này. Đã hết những tò mò với một cái gì đó mới mẻ buổi ban đầu như nhiều chuyện. Giờ tớ đã có thể nói là tớ thích những buổi tập đó, ít nhất là đến bây giờ. Tớ thích cảm giác bình yên sau buổi tập, và ý nghĩ là mình sẽ quay lại.

Tớ lạ cho câu chuyện ban chiều tớ lắng nghe. Thấy hóa ra không phải cứ đi một quãng đường dài thì người ta sẽ biết được đâu là giá trị mình cần tìm. Là giá trị mình cần tìm chứ không phải là thứ giá trị mà người khác bảo mình cần tìm.

Tớ lạ cho câu chuyện của ấy, dù tớ chẳng hề ngạc nhiên. Và tớ lạ cho tớ vì sao tớ không còn ngạc nhiên nữa, và cũng lạ cho ấy vì sao ấy lại vẫn còn ngạc nhiên đến thế.

Nói vậy chứ. Buồn nhỉ. Nhưng dù sao, nên mừng là mình vẫn còn có lúc dừng lại trước những chuyện đó, chứ không đi ngang qua. Còn bảo rằng nó sẽ khiến tớ mất đi điều gì đó, thì không. Đã quá đủ những ngày tháng thờ ơ, tẻ ngắt chỉ vì những điều như thế. Nên tớ quý những ngày còn lại biết bao nhiêu…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét