Thứ Hai, 1 tháng 9, 2008

Never say never

Anh đi đấy anh về đâu
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm…

Thế mình đi chậm như rùa, đi nhanh như ngựa hay đi ngang như cua? Mình đi xe bus, đúng kiểu đi ngày xưa nhé. Nhưng giá xe tăng lên gấp đôi rồi. Mình ở đúng phòng ngày xưa vẫn ở. Một loạt cờ các nước em dán lên tường cách đây 3 năm vẫn còn nguyên nhé. Nhưng cô An vác mất tủ lạnh đi rồi, nên mấy cái kem mua về thành xúp mất thôi. Mình ăn đúng những quán quen ngày xưa nhé, nhưng đường đi ra bè HS giờ đã là cầu gỗ chứ không phải xuồng máy nữa. Mình bắt nạt đúng đứa ngày xưa nhé. Nhưng giờ nó bớt hiền hơn rồi. tuy nhiên vẫn được rót một thìa café lên đầu nó. Mình ghép nệm đúng kiểu ngày xưa nhé, nhưng nửa đêm em mở mắt ra có đứa đang lồm cồm trên sàn bảo em: em vừa rơi xuống đất. Có những cái khác, có những cái không khác. Nhưng sao ở mãi mà quay lại vẫn chẳng chán gì nhỉ? Em chỉ tiếc một điều, hóa ra có cầu mình đi sang HG khó khăn hơn. Ngày xưa chỉ cần 15’ đi phà, thẳng tắp. Giờ lòng vòng đường dẫn cầu chính, làm em chóng hết cả mặt.

Em up lên đây vài cái ảnh. Xin lỗi hai chị và một em. Up xong ảnh ngớ ngẩn, định chuyển sang ảnh không ngớ ngẩn thì em mệt quá. Đợi đến đợt đi tiếp, em làm thư ký standard nha.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét