Thứ Năm, 14 tháng 8, 2008

Ngày xửa ngày xưa

Nghĩ đi nghĩ lại, dù con chưa bao giờ học chuyên toán, nhưng môn toán lại là môn gây cho con nhiều hứng thú nhất. Nhớ hồi bé, lúc mới học cộng trừ nhân chia, bố hỏi: cái mặt bàn này có mấy góc? Con đưa mắt nhìn mặt bàn và trả lời: bốn góc. Bố hỏi: bố chặt đi một góc, hỏi còn mấy góc? Con không thèm nhìn mặt bàn, nhanh nhảu trả lời: còn 3 góc. Bố bảo: con nhìn xem, bố chặt như thế này cơ mà. Lúc đấy con mới nhìn. Con cũng thích trò xếp que tăm hoặc que diêm của bố. Nó khiến con khó chịu, đôi khi ức không chịu được, khi thằng C nghĩ ra cách xếp trước con. Nên với một bài toán que tăm của bố, con vừa nghĩ cách giải, vừa sợ thằng C nó nghĩ ra trước con
. Thế là con vừa phải nhìn mấy cái que tăm, vừa nhìn mặt thằng C. Kể cũng buồn cười nhỉ. Sau này, bố còn mua cho 2 chị em một cái rubíc, tranh nhau xoay. Con chẳng thể nào mà xoay được thành sáu mặt, và con chẳng thể nào nhớ được các bước xoay của con. Con cứ ngồi hàng giờ và xoay ngang xoay dọc, ù hết cả đầu. Cho đến một hôm, thằng C xoay được 6 mặt, con cứ nghi hoặc hỏi nó: C xoay được thật hay là C tháo ra lắp vào thế?
Cuối cùng thì cũng đến một ngày con phải công nhận rằng thằng C dù không học ở lớp giỏi bằng con nhưng nó bao giờ cũng thắng con trong các trò chơi của bố. Thỉnh thoảng nghĩ đến những việc đó con rất buồn cười. Thấy mình hồi bé sao mà xấu tính tệ. Không biết sau này có xảy ra khả năng con ngồi nghĩ: sao hồi trẻ mình xấu tính tệ không nữa Nhưng vì mấy hôm nay, lúc làm quen với một số thứ mới trong công việc, đầu óc con cứ căng ra, kiểu như đang giải toán hồi xưa ấy, nhưng mà thích. Và tự nhiên con nhớ đến cái rubic, và con nghĩ đến những trò chơi buồn cười của bố. Và con đang định đi mua một cái rubic về thử xoay lại xem sao

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét