Thứ Tư, 27 tháng 8, 2008

Thương mãi... nhiều năm

Hồi đó, khi công việc đã nhàn nhàn, cứ đúng 5h là H xách túi leo lên xe về KS. Sau đó một chút thì mình và OB cũng tiếp bước. Nhưng H thì rẽ xuống chợ, mua thức ăn về nấu. Mình và OB thì lang thang. Hai chị em đi bộ hết chỗ này đến chỗ kia, có hôm đi tuốt ra bãi bùn cuối BC, bị thụt chân phải đứng nguyên ở đó, may mà gặp mấy anh lái xe. Trước đó, bao giờ cũng rẽ vào hàng ăn cái gì đấy. Nên đến tối, khi ngồi vào mâm cơm, lại vừa ăn vừa bảo "no quá". Sau này, H phát hiện ra, tự động thổi cơm ít đi
.


Ngày nào, H cũng chăm chỉ đi chợ nấu cơm. Thỉnh thoảng mình và OB mới phụ nhặt rau. Nhưng chẳng ấn tượng H nấu ăn ngon đâu. H tha thứ nhé. Nhưng mà cũng cảm ơn H lắm lắm. Chị O thì mới gọi là nấu ăn ngon. Nhưng cuối tuần, chị O mới đảm nhiệm chức vụ đầu bếp. Mình và OB phụ trách vấn đề rửa bát, và làm ca sỹ trong nhà tắm khi rửa bát
. Những đợt cuối tuần không có Chị O và H ở lại, mình với OB chỉ chuyên mỗi món gà rang sả ớt, dù nấu ngon hay không thì T B cũng phải ăn hết
.


Mọi thứ đều rất tuyệt, chỉ trừ cái điều hòa. Đặc biệt là H, tối nào cũng để 22o. Hồi còn H béo, có hôm để 16o. Mình nằm trùm chăn kín mít, thò cái chỏm đầu ra ngoài, sáng ra thảng thốt ngồi dậy, sờ đầu và bảo: Chị ơi, em lạnh toát cả đầu. Sau này ở với H, H hiền, nên mình bắt nạt, bảo: chị chỉ đc để đến 25o thôi đấy, nếu không thì chị ở một mình. Kinh khôngJ. H thì chẳng sợ ở một mình đâu, nhưng chiều mình nên phải để 25o. Hehe, nói thế chứ, nửa đêm, thừa lúc mình ngủ say, H toàn chỉnh xuống 22o thôi. Có đợt mình hứng lên, trước khi ngủ, bảo: sáng mai chị gọi em dậy sớm để em tập thể dục nhé? H chẳng bao giờ gọi được, vì mình thức khuya thế làm sao mà dậy sớm được chứ. Cho đến một hôm, mình cao hứng hơn, bảo: chị có thể làm gì cũng được, miến là em dậy tập thể dục, cấu, véo, giật tóc…. Sáng hôm sau, lúc mình đang ngủ, H lại làm một việc tốt là vừa gọi "V ơi" vừa cấu mình một cái đau điếng. Hehe, một trận lôi đình nổi lên. Con cò gầy gò đang ngủ, ngồi dậy la toáng lên: sao chị dám cấu em
. H bảo: chị cạch nhé, không bao giờ gọi em dậy nữa:D.


Rời BC độ 1 tháng thì mình và O B trở lại chơi. Xúng xa xúng xính như đi hội. Rất nhớ cảm giác mang ba lô leo dốc Vườn Đào. Chẳng khác gì với thời còn làm ở đó. Sau này, khi ở SG ra, trước lúc O B cưới, 2 chị em lại mò xuống BC chỉ sau một tiếng rủ rê ngẫu hứng. Hồi đó, cầu còn chưa khánh thành. Mấy chị em mượn mũ bảo hiểm của VNX rồi lang thang trên cầu, cảm giác rất lạ. Lúc đó, mình bảo với O B: chắc chị sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa, vì sắp tới còn có ai nữa đâu. Mặc dù hồi xưa, mỗi lần O B buông ra câu thề nguyền nào đó, mình lại bảo: never say never

.


Vậy mà tuần trước, O B bảo: hay là mình đi B C chơi đi, đi bằng xe bus như hồi xưa. BC được cái rất dễ hưởng ứng nhau. H thì bao giờ rủ đi đâu chẳng: ừ

. Chị O cũng bị dụ dỗ bay từ SG ra chứ.


Vậy là mấy chị em quyết định quay lại BC. Phải ở ngay KS Thanh An. Hành trang mang theo sẽ có cả bộ scrabble. O B và mình bảo lần này sẽ diệt T tơi bời. Tự nhiên lại thấy hồi hộp mới buồn cười chứ. Cả mấy chị em đều bảo vậy

. Vì vui quá lại đâm ra lo lắng. Nhưng chắc là chị em mình sẽ gặp nhau và đi được thôi nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét