Thứ Tư, 23 tháng 1, 2008

Cũ rích

Em kể cho anh nghe chuyện này. Mà thực ra thì cũng chẳng có chuyện gì to tát đâu. Em nhớ lúc đó em đang yên ổn ngồi trong một căn phòng cũ rích, thì cậu ấy xuất hiện. Ý em là trong căn phòng cũ rích, giữa tháng ngày bình yên của em thì cậu ấy xuất hiện, trong bộ dạng cũng cũ rích luôn. Cái áo trông cũ cũ, màu gì nhỉ? Chẳng hẳn là màu xanh, màu nước hến thì phải. Cái quần kaki vàng bạc phếch. Nhưng mà trông cậu ấy hay lắm, dường như cậu ấy đang tìm kiếm một cái gì đó, háo hức và không hề quan tâm đến những gì xung quanh. Chẳng hiểu sao lúc ấy, em chỉ muốn ngó ra và toét miệng cười chào. Kiểu như chào một người bạn cũ mình vẫn hằng quý mến mà lâu rồi không gặp ấy. Chắc lúc đó, trông em giống lần gặp anh ở trên đường. Sau này anh có bảo, anh vẫn nhớ gương mặt em lúc ấy, mừng rỡ, trông vui lắm. Nhưng khoảng cách giữa em và cậu ấy không đủ gần để em toét miệng ra như thế. Hơn nữa, như em nói đấy, cậu ấy như đang tìm gì đó, có để ý đến xung quanh đâu.

Sau đó vài hôm, trong lúc em đang lững thững ở một gian sảnh lớn, lại bất chợt trông thấy cậu ấy. Cũng bộ cánh cũ rích ấy, cũng như đang tìm cái gì đấy. Và em cũng thật hay ho chưa? Lại muốn toét miệng ra cười.
Từ đó đến nay, khá lâu rồi, thi thoảng em cũng gặp lại cậu ấy, nhưng không phải cũ rích như thế nữa, cũng không như đang tìm kiếm cái gì nữa. Trái lại, lần gặp nào cũng thấy cậu ấy mới toanhJ. Anh lại bảo chuyện chẳng có gì. Em chắc bị quáng gà rồi. Mà như anh đây này, lúc nào trông chẳng mới toanh. Bây giờ là phải thếJ. Thì em vẫn bảo chuyện chẳng có gì đấy thôi. Nhưng không hiểu sao, lúc đó em lại muốn toét miệng ra cười nhỉ. Em nghĩ, một ngày nào đó, nếu cậu ấy xuất hiện lại trong bộ dạng như thế, cũ rích nhưng cái nhìn tìm kiếm, trẻ trung. Lúc ấy, chẳng cần cậu ấy đứng gần em nữa mà thể nào em cũng bước qua và toét miệng ra cười với cậu ấy cho xem, vì em thực lòng muốn thế màJ.

1 nhận xét: