Thứ Ba, 29 tháng 1, 2008

29/01/2008

Chị xa nhà bằng việc đi học đại học. Em ngồi ở nhà, viết cho chị một cái thư. Thư như thế này: đầu thư, em hỏi Chị có khẺO không? Giữa thư, đang nói chuyện linh tinh, tự nhiên, em chêm vào một câu chẳng ăn nhập gì Ở nhà, cả nhà đều khẺOJ; đến cuối thư (đoạn này thì hợp lý), em dặn: Chị nhớ giữ gìn sức khẺO nhé. Sau đó thì thôi, em chẳng viết thêm cái thư nào nữa, chị thì chưa bao giờ viết thư riêng cho em. Rồi em xa, chị xa, có hôm 2 chị em gặp nhau ở nơi không phải là nhà…

Trưa qua, đi ăn tất niên với Công ty về, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của em, chị bấm máy gọi lại. Đầu dây bên kia, em bảo: NóiJ. Chỉ hỏi: gọi chị có gì không? Em hỏi: Bao giờ chị về tết? Chị trả lời: Thứ 7 này chị về. Em lại bảo: Vậy em về cùng chị. Chị nói: Chị mua vé tàu luôn nhé. Em im lặng vài giây, rồi nói: Thôi, để em xem cái đã. Chị hỏi: Thế có gì nữa không? Em bảo: Không, thôi chị làm việc đi. Trước khi cắt máy, em nói với theo: Trời lạnh kinh hoàng.

Chị ngồi nghĩ, mình có phải làm gì không nhỉ? Không, mình không phải mua vé tàu cho nó. Nói tóm lại, không có nhiệm vụ gì.

Từ ngày, chị xa em xa, những cuộc điện thoại “không có nhiệm vụ gì” ấy của em cũng nhiều. Lâu lâu không nhận được, chị sẽ là người bấm máy. Đầu bên kia có thể em để lỡ. Nhưng chị biết, thế nào em cũng sẽ gọi lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét