Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2008

Một mùa nghiêng nghiêng

Lúc đó, hai đứa đã mỉm cười về những ngày đã cũ. Em đi tiếp những ngày tháng ấy. Chị thì không, chị chỉ mang theo.
Sáng nay em gọi điện, chỉ là về một điều rất giản dị. Chị nghĩ, chị không đi tiếp những ngày tháng ấy như em, nhưng chị sẽ vẫn đi tiếp theo cách ấy. Thì mọi thứ mới đậm nét được. Không nói được với em, đấy là điều mà những ngày qua chị không nghĩ ra. Không dám ước rằng sẽ cùng ngồi lại trên chiếc xích đu ấy và bay trong sương mù Sapa, vì giờ đó là điều không thể. Mà cũng chẳng cần thiết lắm. Nhưng có một điều cần hiển hiện, lúc đó đã rõ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét