Chủ Nhật, 8 tháng 6, 2008

Giữa thế giới mong manh nhiều biến đổi

Như tia nắng chúng mình không sống mãi
Như câu thơ, chắc gì ai đọc lại

Chuyện là vào buổi sáng, em đang mắt nhắm mắt mở thì đại ca bố gọi điện. Sau một vài thông tin có tính chất thăm hỏi và chào hỏi, thì đại ca bố thông báo rằng đại ca vừa đi mua thêm ít café để tối thức xem bóng đá. Em mới nhớ ra là tối nay khai mạc Euro 2008, mà em thì chẳng có mảy may động tĩnh quan tâm gì…

Thực ra thì chuyện em thờ ơ ơ hờ với bóng đá cũng đã bắt đầu xảy ra cách đây 4 năm rồi. Nhưng đến giờ thì tình yêu của em dành cho nó chắc là chết hẳn.

Em nhớ người yêu đầu tiên của em là Gulít. Mà chắc cũng là người mà em yêu nhất. Em từng có đầy ảnh, đầy bài báo, liên quan đến bóng đá và không phải bóng đá. Miễn là có dính đến 2 chữ Gulít, hay cái đầu bù xù của anh ấy. Thậm chí, có cái ảnh to đùng của Van Basten, thêm mỗi tý mặt của Gulít thôi vì bài báo đó nói về Van Basten mà, em cũng cắt phéng từ tờ báo của đại ca và cất riêng ra. Thế mới biết, việc mình nhìn ra cái gì không phải là nó to hay nó rõ, mà đơn giản là vì mình muốn nhìn nó mà thôi. Thế nhưng, khổ thân cho Gulít. Vì em thích anh ấy nhất, nên em cũng phát khùng với anh ấy nhất luôn. Năm đó, thực ra em chẳng nhớ rõ là năm nào, sau một thời gian hồi hộp chờ đợi cái tính đồng bóng của anh ấy. Đấy nhé, là em vẫn biết tính xấu của anh ấy, nhưng mà vẫn không ngừng thích anh ấy được. Rõ là tình yêu đích thực còn gì. Lúc thì anh ấy bảo “có”, lúc thì anh ấy bảo “không”. Và cuối cùng thì anh ấy không chịu tham gia vào đội tuyển quốc gia của Hà Lan vào giải đó nữa. Vậy là thôi. Thực ra thì em cũng chẳng muốn đâu. Nhưng chẳng hiểu sao em thấy rất điên tiết. Và rồi thì ảnh và những thứ linh tinh của Gulít, em cho bay theo chiều gió hết. Em cũng không buồn nhắc đến Gulít nữa. Hồi đó, bố em còn mua cho em cả một cái áo sơ mi màu da cam nhé. Có một đứa trong phòng cũng thích Hà Lan, cứ kèo nèo mãi mà em không cho. Em giữ rịt. Nhưng sau đợt đấy, thì em cũng quẳng nó đi mất. Thực ra thì em cũng phải thú nhận, là vào năm 92, mặc dù đang thích Gulít và Hà Lan, nhưng em lại hơi rung rinh trước Polvsen cùa Đan Mạch. Em rất thích bạn này, mặc dù bạn ý có hai cái tính cực xấu là cầu thủ mà lưng bị còm (ý là hình thức không chuẩn) và rất hay nhổ nước bọt (ý là bất lịch sự). Thế mà em vẫn thích nhé, đến độ có lúc em quên luôn Gulít. Nhưng khổ nối, bạn này xuất hiện trong mắt em không lâu lắm, vì bạn ý bị gãy chân. Vậy là tình cảm của em vì hoàn cảnh mà đứt đoạn. Âu cũng là duyên phận.

Người thứ hai khiến em cứ đảo mắt khắp sân cỏ là David. Mà thực ra, thì từ đó đến nay em cũng chẳng thích thêm ai lắm lắm nữa. Và em nghiệm ra một điều là hai người mà em thích đều xấu quá. Ngày xưa bạn em bảo: “những thằng em thích cứ như quái vật trong phim Tôn Ngộ Không ý”. Quả là không sai. Vì người yêu của các bạn em toàn trông rất được. Kiểu như Batistuta hay Roberto Baggio ấy. Nhưng mà không sao. Em thích là được. Kể ra thì David có dùng sức hơi nhiều so với Gulit. Chắc là anh ấy cậy mình khỏe hay sao ý. Nên em lại phải đảo mắt quanh sân cỏ hơi nhiều. Hồi đó, đang yên đang lành, thì nghe tin anh ấy đau mắt. Rồi thấy anh ấy cứ đeo cái kính như kính bơi trên sân cỏ. Lúc đầu em cũng thấy hơi ngứa mắt, thấy lão này hâm hâm hay sao ý. Nhưng đấy chỉ là lúc đầu thôi, sau em lại thấy đẹp mới chết chứ. Thế mới biết sức mạnh của tình yêu nó vĩ đại đến mức nào. Yêu nhau yêu cả đường đi lối về. Tuy nhiên đến giờ, thì em cũng chẳng thích David nữa, và từ lúc nào và và bởi làm sao thì em cũng chẳng nhớ nổi.

Thực ra, thì em cũng buồn lắm, khi nhận ra rằng mình không còn thích bóng đã nữa ấy. Vì tự nhiên lại mất đi một tình yêu ra trò như vậy, mặc dù nó làm cho em hơi dở hơi so với bình thường một tý. Gulít hay David thì cũng xuất phát từ tình yêu em dành cho Hà Lan mà thôi. Dẫu sao, em vẫn thích cảm giác buồn rũ rượi, cả một ngày trời không nói câu gì, vì tối hôm trước Hà Lan bị thua (thua đội nào thì giờ em cũng chẳng nhớ). Dẫu sao em vẫn nhớ cảm giác bế tắc khi nhìn Hà Lan cứ rê bóng đẹp đến trước khu vực 16m50 rồi lại rê bóng ra vì không vào nổi, giống như cảm giác mình nhìn thấy cái gì đó thương yêu của mình đang bị làm sao đó mà mình chưa biết phải làm sao cả ấy. Dẫu sao, em vẫn thích cảm giác đến nghẹt thở khi xem Hà Lan đá. Giá mà Hà Lan tính toán đi một chút, chắc em đã không phải hồi hộp, khổ sở như vậy. Tuy nhiên, nếu mà Hà Lan tính toán đi một chút, chắc gì em đã thích Hà Lan đến thế. Thế mới bảo là em dở hơi.

Nói đi nói lại thì em đã không còn thích bóng đá nữa. Nhưng dù sao, có một điều em biết chắc chắn, nếu ai đó nói rằng bóng đá là một thứ dở hơi thế mà sao cứ có nhiều người hò hét đến vậy, em vẫn sẽ quay ra nhìn với con mắt có vấn đề ngay. Và có một điều em thấy thật rõ là cảm giác không còn thích cái gì nữa, chán hơn nhiều so với cảm giác khổ sở vì thích nó. Thế nên em luôn hy vọng có những thứ sẽ ở lại lâu hơn ... không như bóng đá…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét