Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2008

1/02/2008

Buốt 10 đầu ngón tay. Buốt 10 đầu ngón chân. Buốt cả cái chỏm mũi, mặc dù mũi mình chẳng cao lắmJ. Lại còn mưa nữa. Lúc đi qua lăng Bác, thấy vắng hoe, đột nhiên lại nổi nhạc mới chết chứ, bài “Bác vẫn cùng chúng cháu hành quân”, nghĩ bụng chẳng hiểu mình đi qua hay đến phiên gác mà lại nổi nhạc thế kia. Về đến nhà, nhà tối om, em dâu chưa về, em trai chưa về (đợt này nhà mình chạy sô tất niên kinh quá); thế là chẳng có ai để xuýt xoa “lạnh quá; lạnh kinh khủng”. Phí thật, chẳng mấy khi trời rét thế này. Cầm được mấy cái vé tàu không phải đi mua mà tự nhiên có mới phát hiện ra ngày tàu chạy là ngày mồng 3/2. Hu hu, mình định về ngày mồng 2/2 cơ mà. Vui thật. Đúng là, chẳng có gì trọn vẹn cảJ. Chưa kịp sang năm mới, nói thế này có hơi gở không nhỉJ. Thôi, lấy được vé tàu nằm là ổn rồi, lại không phải xếp hàng, được một ngày đi long rong ở Hà Nội vậy. Sẽ đi mua phomát sợi và chocolate cân. Nhắc đến đây, lại nhớ Fan quá. Lúc chiều, nói chuyện với S về chocolate cân, giờ nghĩ lại vẫn buồn cười. Lúc chị VA đưa cho mình cắn một miếng, đã được cảnh báo là chocolate của chị cứng lắm, nhưng vẫn “phạm lỗi”. Thường thì nếu biết chắc là cái gì cứng lắm thì mình đã huy động răng hàm rồi, nhưng lúc đấy coi thường nhau quá, chỉ dùng răng cửaJ. Kinh khủng thật. Chắc vì trên Phanxi lạnh quá, chocolate của chị VA bị hóa đá, mình chắc cũng bị hơi vẩu 1 chút vì vụ cắn chocolate của chị ấy bằng răng cửa ấy chứJ. Sao mình nói linh tinh thế không biết, có phải tại 1/5 chén rượu hôm nay không. Tuy nhiên, kết luận lại là hôm nay vẫn vui, nếu có gì đen thì tiết mục thịt chó của 3 đứa cũng tống tiễn nó đi rồi. Hy vọng thế…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét