Thứ Ba, 26 tháng 2, 2008

Bực mình nên Cám ơn Bún Móng Giò

Bực với mình nên gọi là bực mình, chứ chẳng bực ai cả.

Tự nhiên, ngồi buồn, nghĩ thế này, nếu mà cho mình một điều ước, cho những điều vớ vẩn của mình, thì mình ước gì nhỉ. Cho những điều vớ vẩn của mình ấy, chứ không phải cho những cái khác. Chứ không thì đến 1000 điều ước, mình ước cả ngày không hết, cho bố khỏe mẹ khỏe, cho em vui, em khỏe, rồi đầy thứ trên trời dưới bể chỉ toàn vui với khỏe ấy… Mà cũng chỉ 1 điều thôi, chứ chỉ cần hơn 1, mình lại ước ít nhất 1 điều là lung tung mất…

Vậy mà giờ đây, mình nghĩ mãi. Chẳng biết ước cái gì. Ước 1 công việc khác hay hơn? Cũng chẳng muốn. Nếu mình thích tìm, thì mình sẽ đi tìm, mà tìm rồi sẽ có, từ trước đến nay vẫn vậy mà. Vậy thì ước làm gì? Hay ước mình có thật nhiều tiền, thích làm gì thì làm, thích đi đâu thì đi, thích đánh rơi thì đánh rơi, đánh rơi mà chẳng thấy tiếc hùi hụi ấy (chứ tiếc thì phải tiếc chứ nhỉ). Có thích hơn bây giờ không? Nhưng mình như thế này, có phải vì tiền đâu. Vậy ước làm gì? Hay ước anh ấy xuất hiện? Có nên không? Tự nhiên, để anh ấy xuất hiện một cách lãng xẹt thế ư, nhờ 1 điều ước? Nhỡ ông bụt lại tặng mình một anh như ông ấy, thì mình lại cứ phải phấn đấu cho quảng đại bằng anh thì mệt chết đi được. Mà buồn cười nhỉ, thiên hạ cứ bảo hạnh phúc ở quanh ta, đừng tìm kiếm đâu xa. Ở quanh ta bây giờ, chỉ có sếp, sếp thì đang trông rất đăm chiêu, chắc đang nghĩ đến kế hoạch hành động, hay chiến lược thực thi gì đó, vậy làm sao là hạnh phúc của ta được.

Thế đấy, nên mới thấy bực mình. Trời thì chưa khô, nắng vàng thì chưa có, nhưng thời tiết đã ấm lên rất nhiều, thỏa lòng mong ước bao ngày qua. Vậy mà mình ngồi đây, ngớ ngẩn, chơi trò nếu-thì lăng nhăng này. Thôi thì, ước cho ngày ngớ ngẩn này qua mau, để mình lại hăm hở, háo hức, có thể buồn, có thể vui, nhưng không thích ngớ ngẩn như thế này.

Mà sao không rủ bạn T đi ăn bún móng giò ở chợ NSL nhỉ? Thật là thú vị. Mình sẽ cho thật nhiều ớt vào đồ chấm. Nhìn thì đẹp, mà ăn thì sướng. Nghĩ đến việc này, tự nhiên thấy hứng hắn lên. Chán cho mình, sao không nghĩ đến cái gì lãng mạn hơn nhỉ? Như hoa sữa chẳng hạn. Hoặc cái gì có ý nghĩa hơn? Như cuộc sống hữu hạn này. Nhưng thôi, chắc hôm khác sẽ nghĩ đến, chứ hôm nay phải cám ơn bún móng giò đã, vì gì thì chỉ có mình trong cái ngày dở hơi này mới hiểu được…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét