Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2008

Hàng xóm hiệu @

Khoảng 4 tuổi, ăn mặc cực kỳ sành điệu. Trước lúc tắm hoặc đi chơi sẽ tự chọn quần áo. Áo vàng đi với quần vàng, bốt thì màu vàng đậm. Nếu mặc áo đen, sẽ chơi váy đỏ, chân đi hài nhung đen có đính kim cương giả óng ánh. Tuy nhiên, cũng có hôm xuềnh xoàng, vận áo hai dây, một dây bị rơi ra khỏi vai, tóc tai bù xù, mặt ngái ngủ sang kêu cửa nhà cô. Tình hình văn hóa xã hội cũng cập nhật liên tục, lúc đi xem phim, lúc đi xem xiếc, lúc đi thang máy trong siêu thị, điều khiển con chuột máy tính như chuyên gia, bấm điện thoại nhắn tin hàng loạt không cần biết đối tượng nhận là ai…

Cô ở nhà một mình, cháu đứng ngoài, không cần bấm chuông hay gõ cửa, chỉ cần kêu to: Cô ơi! Cô mở cửa, nhìn thấy cháu xinh quá, bảo: cháu có váy mới à? Cháu đi vào, bảo: ở nhà, cháu còn nhiều váy đẹp nữa. Rồi cô cháu mình đối thoại: Cô ơi, Chú C đâu? Chú C đi chơi với Cô L. Thế Cô L đâu? Cô L đi chơi với chú C. Cô L và Chú C đi chơi ở đâu, cô? Cô chú ấy đi xem phim. Xem phim ở đâu? Xem phim ở rạp DC. Rạp DC ở đâu? Rạp DC ở phố KT. Phố KT ở đâu? Phố KT có rạp DCJ. Đến lúc cô bắt đầu thấy mình đủ tư cách nhập viện tâm thần với kiểu no-ending discusssion này thì cháu bảo: cô mở trái tim cho cháu câu 1 cái. Thế là cô mở máy tính, trò Thần Ái Tình, cho cháu tung hoành vậy. Đang chơi, thỉnh thoảng cũng câu được quả tim to đùng, cháu quay ra bảo: cháu muốn ăn cơm. Vui thật, nhưng hôm nay, nhà cô không nấu cơm, nghĩ “sao cháu lại không ăn kẹo nhỉ? Mà cháu ăn cơm ở nhà rồi mà”. Cháu nhảy xuống ghế, đi vào bếp, cô theo sau, cháu mở tủ lạnh, nhìn vào một lúc rồi ngẩng lên bảo: Thôi, cháu ăn quả trứng cũng được. Cô bảo: nhưng đấy là quả trứng sống. Cháu bảo: Thì cô luộc cho cháu. Ok, chơi luôn nhỉ. Vậy cô cháu mình nổi lửa. Vặn bếp to cho nó hoành trángJ.

Thỉnh thoảng, cháu có ngồi vào mâm cơm cho vui, thực ra là chẳng ăn quái gì. Hôm đó, cả nhà đang vui, trêu chọc nhau tứ tung, thì cháu đứng dậy bảo: Cháu đi về đây. Cô ra tiễn cháu, đóng cửa, cháu ghé tai bảo thầm: Cháu bực chú C lắm. Ừ, cô cũng đoán phải có nguyên nhân gì chứ. Lỗi là tại chú C, nhăn nhở với phái đẹp quá nhiều là không đượcJ.

Gần nhà cô cháu mình có bạn Bùm. Cũng sành điệu không kém. Mùa hè bao giờ cũng áo hawail đi kèm quần xoọc sáng màu. Áo hoa xanh đỏ tím vàng, mỗi thứ chơi một màu. Bạn Bùm trông rất hiền, lúc nào cũng cười lỏn lẻn, không bốc lửa như cháu. Cháu và bạn Bùm thân nhau. Cách đây vài tuần, bạn Bùm theo ba mẹ chuyển nhà đi mất. Một hôm, cô đang ở trong nhà, thấy cháu kêu ầm lên: Bùm ơi? Mở cửa, ngó ra hành lang, cô thấy cháu đang ôm bạn Bùm, nhìn cách cháu ôm, cô chắc là rất chặt. Cháu kêu toáng lên chắc cả thế giới đều biết: Bùm ơi, Chíp nhớ Bùm lắm. Chíp yêu Bùm vô cùngJ.

Cháu dạy cô rất nhiều, cô chỉ gửi lại mỗi một câu: sau này, cháu phải học nhiều thứ. Nhưng có những điều, chẳng phải học gì đâu, chỉ cần giữ cho nó đừng mất đi quá nhiều là được (mất đi một ít là chuyện phải chấp nhận). Cô đi trước cô biếtJ.

P/S. I love youJ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét