Thứ Tư, 20 tháng 2, 2008

Quá sức

E hèm… người phụ nữ hiện đại là phải biết cân bằng giữa gia đình và công việcJ

Chuyện là thế này. Bố gọi điện cho con gái, bằng số máy của bố, tất nhiên là bằng giọng của bố (không lạc vào đâu được) bảo: có nhận ra ai không? Con gái bảo: Có. Hình như là bố. Bố bảo: Tốt. Sau đó bố giao nhiệm vụ cho con gái. Cụ thể là con gái bác Q tên N cưới ở XXX TT vào hồi 11h sáng nay. Bác N thì con gái của bố cả 10 năm không gặp sau 1 lần gặp duy nhất trong đời cách đây cả 10 năm. Con gái của bác N thì con gái bố chưa bao giờ gặp (cũng mới biết là bác Q có cô con gái tên N khi bố gọi điện). Lúc đấy bố đang ở quê (lúc đấy là 10h sáng và quê cách HN tức nơi diễn ra đám cưới 300km). Con gái bảo: tức là con phải đi dự đám cưới thay bố chứ gì? Bố bảo: đúng rồi. Kết luận: con gái sẽ thay bố đi dự đám cưới của cô N con bác Q ở XXX TT, tức là cách văn phòng khoảng 30’ với tốc độ rùa bò của con gái.

11h15, con gái rời văn phòng (con gái vẫn phải tỏ ra là 1 nhân viên không vô kỷ luật quá nên không thể rời văn phòng sớm được). Đi được 10’ thì chuông điện thoại réo ầm ỹ. Đã định không nghe rồi, nhưng điện thoại vẫn hát mãi. Nghe vậy. Wa, thì ra là sếp gọi. Sau khi nghe điện thoại, con gái quán triệt được tinh thần của sếp như thế này: sếp đang rất cần 1 cái công văn X, con gái lại là người phải tìm cái công văn ấy. Kết luận: con gái sẽ quay lại văn phòng tìm công văn cho xếp (đúng chức năng của con gái ở văn phòng).

Con gái hớt hải về đến văn phòng, thì thấy sếp ngồi đấy. Nhưng sếp bảo: Mọi chuyện đã xong rồi. Anh gọi cho em mãi, để bảo em không cần quay về nữa, vì anh đã tìm được cái công văn đó rồi, nhưng máy em cứ bận suốt. Kết luận: May quá, vậy là mình không phải tìm công văn nữaJ.

Con gái lại hớt hải đi đến chỗ XXX TT để dự đám cưới. Đến nơi là hơn 12h. Đám cưới trông chán lắm, vì đã muộn rồi mà, nên những người ăn mặc đẹp để đi dự đám cưới đã về gần hết rồi. Cũng còn vài mâm nữa đang cười nói hỷ hả. Nhưng chẳng ai nghênh đón con gái cả. Thế là con gái chủ động (mô tả đúng tính cách của người phụ nữ hiện đại nhé) hỏi một vài người, thì được phúc đáp rằng: chẳng biết bác Q là ai. Theo tư duy lô gích thì thế này, đúng địa chỉ này, đúng tên cô dâu và chú rể. Vậy đây chắc chắn là đám cưới cô N con bác Q rồi. Có điều, những người ở đây chưa đủ thời gian để biết cô N có một ông bố tên Q mà thôi. Ở đây, cũng chỉ có 1 cái hòm đựng tiền mừng, chỉ có 1 đám cưới. Vậy chắc chắn cái hòm tiền mừng này là của đám cưới con bác Q rồi. Thế là con gái bố đứng trước hòm tiền mừng khoảng 2’ (thời gian đủ khiến cho những người nhìn thấy lo lắng về hòm tiền mừng), rồi nhét tiền mừng vào và tung tẩy đi về. Kết luận: con gái đi dự đám cưới rồi bố nhé.

May cho con gái, là đang được chờ bởi hai người bạn, rồi bữa trưa cũng diễn ra ngon lành (vì đói quá) và vui vẻ (vì thấy buồn cười quá).

Duy chỉ có điều này là không khoái tý nào. Đợt này, chính phủ bắt phải đội mũ bảo hiểm khi lưu hành trên đường bằng xe máy. Con gái bố lưu hành trên đường bằng xe máy. Trời lại rét. Con gái bố cũng hơi điệu. Thế là, phải quàng một cái khăn trùm đầu, phải đội mũ của áo khoác lên đầu, rồi mới đến việc chụp mũ bảo hiểm (tất nhiên là lên đầu). Con gái bố lại không phải là Mai An Tiêm bị đày lên đảo hoang, nên cũng có một vài mối quan hệ. Bạn đồng nghiệp, bạn đồng môn, bạn trên đời, bạn trên net. Hôm đó, chẳng hiểu sao họ cứ rủ nhau gọi điện cho con gái. Con gái không thể cởi mũ bảo hiểm, bỏ mũ áo khoác rồi lột khăn trùm đầu ra liên tục để nghe điện thoại được (mà điện thoại thì không thể nghe bằng mũi được), thế là lại phải cố gắng hết sức nhét cái sản phẩm của nghành khoa học công nghệ ấy giữa đủ thứ linh tinh như đã nêu ở trên để kết nối thông tin với bè bạn và công việc.

Kết luận: Bà ngoại (không phải người phụ nữ hiện đại) xem một ngày của cháu gái như thế này có phải là vui khôngJ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét