Thứ Năm, 21 tháng 2, 2008

Khi kỷ niệm quá to

Em trai đi công tác mãi. Con và em dâu ở nhà, lang thang, đi tìm bộ bàn ghế (được quyền lựa chọnJ). Hôm qua, bọn con đã chọn được một bộ vừa tiền, vừa với phòng khách và vừa ý cả hai chị em. Hôm nay, người ta sẽ mang bàn ghế mới đến. Con cũng thấy vui vui. Nhưng tối qua, về nhà, con cứ nghĩ mãi. Con đã bảo với mẹ, mang bộ bàn ghế cũ trong nhà ra làm gì. Nó chẳng hợp tẹo nào, mà bọn em con thể nào chẳng mua bàn ghế mới. Vậy mà bố vẫn lừng lững xuất hiện với bao nhiêu thứ, và trong đó là bộ bàn ghế cũ. Hình như hôm đó, con đã nhăn nhó: con đã bảo đừng mang bộ bàn ghế ra cơ mà? Chắc bố bảo với mẹ, nên mẹ gọi điện ra cho con, giọng chắc như cành hồng cắm vào tấm bọt biển: bây không được vứt bộ bàn ghế đi đâu đấy, đấy là Kỷ niệm. Ừ, thì đúng là kỷ niệm thật. Ngày bố đưa nó về (cách đây cũng dễ đến 17 – 18 năm), cả nhà đều rất thích. Ba chị em con thường tranh nhau nằm lên cái ghế dài. Có hôm, không tranh được, con nhét mình vào cái ghế đơn, rồi bị kẹt cứng ở trong đấy, mẹ phải cầm tay lôi con dậy. Chuyển xuống nhà bây giờ, bố đã đưa về 2 bộ bàn ghế nữa, thế mà mẹ vẫn đòi giữ cái kỷ niệm to đùng ấy. Mẹ thì giữ rất nhiều thứ. Có hôm, con về quê, thò cổ vào cái hòm gỗ để tìm cái gì đó cho bố, nhìn thấy đôi vợt cầu lông cũ rích của con, lưới được nối lỗ chỗ, con lôi ra hỏi mẹ: mẹ giữ cái này làm gì? Mẹ bảo: thì giữ cho con, làm kỷ niệm, hồi cấp 3 của con còn gì. Thậm chí, thỉnh thoảng mẹ còn tiếc rẻ vì không giữ được cái xe đạp sắt hồi bé của ba chị em con. Thực ra, càng ngày con càng cảm thấy mình may mắn, vì được mẹ cho nhiều thứ, mẹ lại còn giữ rất nhiều thứ cho con. Nhưng bộ bàn ghế này, con sẽ cho đi mẹ nhé. Mình chỉ cần nhớ nó là đủ. Và các em con sẽ xếp bộ mới vào… Tuy nhiên, đến giờ con vẫn chưa gọi điện cho mẹ, vì thực ra với con nó cũng là một kỷ niệm “to đùng”…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét