Thứ Hai, 18 tháng 2, 2008

Chơi với người lớn

Đấy là cậu bảo tớ viết đấy nhé…


Ngày xưa, thích Jane Erơ lắm. Hồi bé thì xem phim. Lớn lên thì đọc chuyện. Vậy mà giờ quên hết. Nhớ mỗi hai cái. Thứ nhất, nhớ hình ảnh Jane Erơ đứng trong tiệm bánh, đang đổi cái khăn muxoa (hình như thế) lấy bánh ăn. Thứ hai, là nhớ cách cô ấy nói chuyện với người đàn ông của cô ấy: Ông và Em. Hay nhỉ, Ông và Em. Như thế nào thì sẽ gọi là Ông và xưng Em?

Tự nhiên, mấy năm nay, trong đời tôi có một ông Thợ Lặn chẳng liên quan gì sất đến tôi nhảy vào. Đi đứng, nói cười, và nhiều lúc không thèm nói gì. Tôi chỉ gặp ông ấy 1 lần, khoảng 5’, rồi thôi, nhưng vì nhiều lẽ, tôi để cho ông ấy cái quyền được đi đứng, nói cười, và nhiều lúc không thèm nói gì trong cuộc sống của tôi như vậy cũng mấy năm nay rồi.

Cách đây vài năm (3 năm thì phải), Em gọi điện cho tôi, bảo rằng Em đang quen, và đang nhớ Ông còn Ông thì biến mất, hai tháng rồi vẫn không thấy bóng chim tăm cá (tức là Ông) đâu. Và Ông nghiễm nhiên đi vào đời tôi như thế. Ông xuất hiện, rồi Ông biến mất, rồi Ông lại xuất hiện. Tôi quay như chong chóng, giữa vui mừng, ngạc nhiên, rồi ngán ngẩm. Thế là vào một ngày đẹp trời, tôi và Em gọi Ông là Thợ Lặn. Đến giờ, nhiều lúc tôi chẳng nhớ nổi tên Ông là gì. Trong điện thoại của tôi, có lưu số của Ông (vui thật) – như thế này: Thợ Lặn: 09…..

Tôi chán Em lắm. Trước hết, vì Em là người không giữ lời. Đã bảo “thôi” thì thôi. Đằng này, bảo “thôi” rồi, còn cấm tôi nói tới Ông. Nhưng một thời gian sau, lại bảo: Ông vừa nổi lên, và thế là Tôi lại được nghe và nói về Ông. Cái việc thứ hai, tôi chán Em là thỉnh thoảng Em như bị dở hơi, chỉ vì Ông. Đã có lúc, tôi thấy bực với Ông vô cùng.

Tuy nhiên, thực lòng mà nói Tôi cũng chẳng ghét gì Ông cả. Vì với những điều tôi biết (Chán quá, chỉ qua Em), thì Ông hay vô cùng – nên tôi cũng hơi ngờ vực. Nhưng có điều này thì Tôi tin, từ trước tới nay chẳng đấng mày râu nào làm cho Em vui lên và buồn cười (cũng rất dở hơi) như Ông cả. Nên nhiều lúc, Tôi cũng băn khoăn lắm, chẳng biết phải nghĩ như thế nào thì hợp lý. Nhưng xét cho cùng, có nhất thiết mọi việc trên đời này đều phải hợp lý không?

Trước Tết, Em tuyên bố với tôi “mọi chuyện thế là xong nhé, bắt đầu những ngày mới”. Ôkê. Tôi biết thế. Nhưng thấy Em hùng hồn và xét thấy tình trạng bặt hơi tăm cá của Ông, tôi cũng tin sái cổ, thế là Tôi cũng rất hùng hồn nói cho Em về những dự định mới của tôi.

Sáng mồng 1 Tết, Tôi thức dậy, lòng như trời biếc lúc ban sơ (câu này của một người nổi tiếng nhéJ), cầm đến điện thoại, giữa những tin nhắn chúc mừng năm mới của bạn tôi là tin nhắn của Em. Theo tin nhắn đó, thì Tôi đành phải hiểu là: Ông đã tái xuất giang hồ. Đến bây giờ, câu chuyện giữa Ông và Em đang ở hồi tốt đẹp.

Từ trước tới nay, thỉnh thoảng tôi cũng làm được 1 vài việc hợp lý. Ví dụ như với Ông và Em, thì tôi phải mặc kệ thôi. Nhưng nhỡ có “mệnh hệ” gì, Em đừng quá buồn nhé, và em có thể đánh thức tôi dậy bất cứ lúc nào trong đêm, trước khi tìm thấy được một ai khác có thể hoặc không thể yêu em hơn Ông nhưng nhất thiết phải thương Em thật nhiều, và (cái này là tôi thích) trẻ hơn ông nữa nhéJ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét