Thứ Hai, 11 tháng 2, 2008

Năm mới, bạn gái cũ

Trời lạnh quá, tự nhiên lại muốn gọi điện cho bạn. Rồi lại thôi, thực ra lâu rồi không có thói quen gọi điện cho bạn khi thấy “cái gì quá” nữa. Có lẽ tại vì hôm qua, đi thăm bạn chăng?

Gọi là bạn gái cũ, vì biết bạn từ lâu, hồi lớp 7 hay 8 gì thì phải nhỉ? Cũng thân bạn từ lâu nữa, từ hồi lớp chín (cái này thì chắc chắn), và xa bạn cũng lâu rồi, thế nên mới gọi là bạn gái cũ… Ngày bạn bảo “tao về V đây” cách đây những 7 năm còn gì? Lúc đấy, chẳng biết có trẻ không nhỉ, nhưng mình ngơ ngác, nghĩ sao mọi thứ gọi là thân thương tự nhiên đùng đùng rủ nhau bỏ mình đi hết thế nàyJ. Bạn đi rồi, viết ra cho mình một cái thư. Thực ra, bạn với mình cũng hay viết thư cho nhau. Nhưng chỉ có cái thư đấy, là bạn “nói chuyện” với mình. Chứ từ khi biết nhau, bạn với mình có nói gì nhiều đâu nhỉ. Sau này, mỗi khi chuyển nhà, hay xếp đồ, trong những thứ giấy tờ cũ kỹ lại rơi ra cái thư ấy, mình lại đọc, và lúc bỏ nó vào bì thư sẽ chậm hơn một chút.

Dạo bạn mới về, cũng hay gọi điện lắm nhỉ. Rồi thưa dần, chỉ đến sinh nhật, năm mới, hay ‘tự nhiên nhớ ra”, thì gọi. Gặp nhau ngày càng ít, càng vội. Hôm qua, bạn bảo, bây giờ gặp nhau lần nào cũng vội nhỉ. Ừ, thì đúng là thế thật. Cảm giác như, mỗi lần về, mình ù té đi gặp bạn một chút, rồi biết là bạn đang ở đó, là bạn trông như thế. Nhưng bao giờ, cũng nghĩ là phải chạy qua một chút. Hôm qua, trước giờ lên tàu, “lại chạy qua một chút”, gặp bạn cười tươi rói, em bé của bạn nằm trong chăn hồng, gối hồng, đệm hồng, tinh quái nhìn bạn và mình. Bạn cười, mình cười, em bé cười… Vậy là những gì bọn mình từng tin là điều có thật bạn nhỉ…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét